Hỏi người giúp việc, biết sáng hôm nay Thi Vực vẫn luôn bận việc ở trong phòng sách, chưa có đi ra.
Cô cầm cái hộp trên tay giao cho người giúp việc: “Đưa cái này tới cho phu nhân.”
Người giúp việc dùng hai tay nâng cái hộp, nhận mệnh lệnh rời đi.
Sở dĩ không dám chậm trễ chút nào với lời căn dặn của cô, bởi vì dã hoàn toàn coi cô như nữ chủ nhân của biệt thự.
Liếc mắt nhìn thời gian, Thẩm Chanh nhẹ nhàng rón rén lên lầu.
Phòng sách không có đóng kín cửa, mở ra một đường nhỏ, thông qua khe hở có thể nhìn thấy được Thi Vực đang chuyên tâm xem văn kiện.
Thẩm Chanh đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh, đột nhiên nhớ tới một câu: Lúc đàn ông tập trung làm việc là có sức quyến rũ nhất.
Từ sau khi cô đi, tư thế của anh cũng chưa có thay đổi qua, vẫn luôn ngồi ở bên bàn sách xử lý văn kiện.
Sự khác biệt chính là chồng giấy chất dày đặc đã tụt xuống hơn phân nửa.
Người ngoài đều chỉ biết Thi Vực có tiền, có tiền, có tiền, có rất nhiều tiền, lại không biết anh bỏ ra bao nhiêu cố gắng ở sau lưng.
Thẩm Chanh đẩy cửa ra.
Sự thay đổi ánh sáng trong phòng dẫn tới chú ý của Thi Vực, anh ngẩng đầu lên, thấy là cô, lông mày hơi giãn ra, nhưng giọng nói vẫn có chút lạnh chìm: “Tới đây.”
Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích.
Thấy cô không có phản ứng, trong mắt Thi Vực hiện lên tin tức nguy hiểm: “Ba....”
Người đàn ông này, động một chút lại ba hai một!
Thẩm Chanh có chút bất mãn, đi qua liền ngồi ở trên đùi của anh, nhướng mày: “Chơi không vui.”
”Hả?”
”Đi bộ nhiều đau chân. Tại sao phụ nữ đều thích đi dạo phố?”
Lời nói này, giống như cô không phải là phụ nữ.
Thi Vực: “....”
Nhìn những văn kiện kia, Thẩm Chanh liền nghĩ tới một việc, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của anh: “Em nghĩ đến một lý do khiến anh cho phép em đi làm.”
Thi Vực duỗi một tay ra bóp bàn chân cho cô, cái tay còn lại cũng không có rảnh rỗi, đang lật xem tư liệu, sắc mặt âm trầm, “Anh đã nói rồi, chuyện này em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Thẩm Chanh xoay mặt của anh qua, hôn ở trên môi anh một chút, “Nếu em vẫn nghĩ!”
“....”
Nhìn thấy người nào đó lộ ra vẻ mặt khó chịu, Thẩm Chanh lại hôn anh một cái, “Để cho em nghĩ hay không!”
“....”
”Nói nha, để cho em nghĩ hay không.” Thẩm Chanh cố ý tiến đến bên tai anh, còn dùng bộ phận mềm mại nào đó trên thân thể không ngừng cọ xát Thi Vực: “Em muốn gặp được anh suốt 24 tiếng đồng hồ.”
Thẩm đại tiểu thư, có bao giờ nói qua lời nói tuyệt hảo như vậy chứ?
Cô nói xong, còn mờ ám hà một hơi vào trong lỗ tai anh: “Thật sự.”
Thi Vực đẩy cô ra, mặt không cảm xúc gì lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ sơ yếu lý lịch cho cô: “Điền, bắt đầu từ thực tập.”
“....”
Còn chưa tới thời gian cơm trưa, người giúp việc đi đưa nước hoa cho Ôn Uyển liền trở lại.
Thẩm Chanh hờ hững uống một ngụm súp, hỏi: “Bà ấy thích không?”
”Thưa thiếu phu nhân, tôi là tự tay giao tới trên tay phu nhân, phu nhân nói, bà rất thích.”
”Ừ.” Thẩm Chanh đáp lại một câu, tỏ vẻ biết rồi.
Thi Vực cũng ở bên cạnh bàn, đợi sau khi người giúp việc lui xuống, anh nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Đưa cái gì?”
Thẩm Chanh nhìn thấy bộ dáng của anh, không nhịn được nâng khóe môi lên, “Anh đoán đi.”
Ánh mắt Thi Vực nhìn cô, gần như có thể khiến cho người ta cảm giác được từng tấc lực lượng căng thẳng: “Hửm?”
”Món đồ phụ nữ tặng cho phụ nữ mà anh cũng cảm thấy hứng thú?”
”Phụ nữ mà anh cảm thấy có hứng thú chỉ có một mình em.”
“....”
Thẩm Chanh không để ý tới anh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
”Của anh đâu?”
Nghe được vấn đề của anh, Thẩm Chanh ngược lại sững sờ một chút, sau đó ngẩng đầu, “Của anh cái gì?”
”Từ ngày mai trở đi, anh chính là ông chủ của em rồi.”
“....”
”Em có hiểu quy tắc ngầm hay không.”
“....”