Khi món ăn được bưng lên, "Ân oán" giữa Thi Khả Nhi và Thi Mị mới xem như cắt đứt.
Thi Khả Nhi nâng má nhìn một bàn tôm lớn trước mặt, không biết nên động tay từ nơi nào, từ nhỏ liền sợ hãi loại sinh vật vỏ cứng này, nhưng cô lại ưu thích ăn loại sinh vật vỏ cứng này, do dự thật lâu cũng không có động tay.
Nhưng người đàn ông ngồi ở đối diện, lại tư thái điềm nhiên cầm con tôm từ trong dĩa ra, bắt đầu bóc vỏ tôm.
Thi Khả Nhi nhìn về phía anh, quan sát tỉ mỉ động tác trên tay anh, sau đó yên lặng ghi nhớ trình tự bóc tôm.
Cô không trông cậy vào anh sẽ phục vụ cho cô, bởi vì vừa rồi cô phun anh một thân nước trà, tuy rằng trên miệng anh không nói gì thêm, nhưng qua nét mặt của anh liền có thể thấy được, anh cực kỳ khó chịu.
Tuy rằng động tác ưu nhã, nhưng cái này cũng không có thể ngăn chặn hơi thở thô bạo phát ra từ trên người anh.
Nhìn anh bóc hết con tôm, Thi Khả Nhi cho là anh sẽ nể tình cô là người phụ nữ đầu tiên trên phương diện tình cảm của anh, hỏi cô một câu: "Có muốn ăn hay không?"
Không ngờ anh lại chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, liền thả thịt tôm đã bóc vỏ vào trong miệng.
Thi Khả Nhi lập tức bất mãn: "Anh, anh có từng nghe qua một câu gọi là ưu tiên nữ sĩ chưa?"
"Chưa từng nghe qua." Thi Mị dùng khăn giấy lau khóe môi một chút, sau đó trấn định tự nhiên nói: "Hương vị cũng không tồi."
Lời này nghe rất tùy ý, là đang khen đồ ăn ngon, nhưng trên thực tế là đang cố ý kích thích Thi Khả Nhi.
Mà Thi Khả Nhi đương nhiên vô cùng rõ ràng dụng ý của anh, vì không cho anh được như ý, cô thuận miệng đáp lại một tiếng "Hương vị món ăn nơi này đúng thật không tệ", cũng rất tự nhiên cầm con tôm từ trong dĩa ra.
Chỉ có có trời mới biết lúc cô chạm vào con tôm, cả người đều nổi lên da gà.
Vì không cho anh nhìn ra sự khác thường của cô, cô vô cùng khắc chế e ngại của mình với loại đồ này, sau đó bắt đầu bóc vỏ tôm.
Chỉ là, không biết bởi vì không dùng đúng phương pháp, hay là bởi vì chưa bao giờ bóc vỏ tôm, đầu tôm bị cô kéo, thân tôm cũng bị cô kéo, nhưng vỏ thì vẫn còn.
Thi Mị ung dung thản nhiên quan sát cử động của cô, lại không có cười nhạo cô, cũng không có ý định chỉ dẫn cho cô nhiều hơn, rất hứng thú làm người đứng xem.
Rốt cuộc Thi Khả Nhi vẫn bại bởi chính mình, vì vậy thả "Thi thể" bị cô giày vò đến không còn hình dáng ở trong tay ra, dùng giấy khăn lau tay sạch sẽ, cô quay đầu nhìn về phía bàn bên cạnh.
"Trai đẹp, anh biết bóc vỏ tôm không?"
Cô cười đến quyến rũ, một ánh mắt liền làm cho trái tim đối phương đều mềm nhũn, trai đẹp này như là bị đầu độc tâm trí, liên tục gật đầu, "Biết! Biết! Tôi biết bóc vỏ tôm, đặc biệt biết bóc vỏ tôm!"
"Vậy có thể phiền anh...."
"Ưm!"
Thi Khả Nhi còn chưa nói hết, trong miệng đã bị đút nguyên một con tôm.
Mấu chốt của vấn đề không phải nguyên con, mà là.... nguyên con tôm còn chưa bóc vỏ!
Cô nhìn Thi Mị - đầu sỏ gây ra chuyện này, lông mày nhíu lại, sau đó cô đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt anh. Trực tiếp vượt qua ngồi trên đùi anh, dùng phương pháp trực tiếp nhất trả tôm lại cho anh.
Cô vừa đưa tôm vào trong miệng anh liền nhanh chóng đứng dậy, vốn định thừa dịp trước khi anh phát tác kéo ra khoảng cách với anh, nhưng cô vẫn chậm một bước, chưa kịp mở bước chân ra liền bị anh bắt được tay.
Thi Mị chỉ kéo cô về trước mặt một cái, cô liền không kịp đề phòng ngã vào trong ngực của anh, sau đó cô nghe được một trận âm thanh chén dĩa vỡ vụn, sau đó liền bị anh ôm eo kéo lên.
Cô chỉ cảm thấy phía sau lưng truyền đến một trận đau đớn rất nhỏ, sau đó người liền bị anh hung hăng đè đến trên bàn.