"Gần đây con có gặp Tô Cửu Y không?"
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của chị?
Tô Man Ngưng lâm vào khó khăn, cô quả thật không biết tung tích cụ thể của Tô Cửu Y, lần này leo núi cũng là Tống Trí Kha hẹn cô, mặc dù biết không thể nào chỉ có hai người bọn họ, nhưng cô chưa từng nghĩ qua Tô Cửu Y cũng sẽ ở đó.
Nhưng Tô Trấn Hùng sẽ bởi vì chị mà tức giận đến vậy sao.... Luôn cảm thấy sự tình có vẻ như không đơn giản như vậy.
Cho nên cô phải nói chuyện nhìn thấy chị ư? Hay là tiếp tục giấu diếm thay chị ấy?
Cô do dự hoàn toàn không biết nên nói cái gì, lúc này Triệu Thư Nhã bên cạnh gây sự mở miệng: "Có phải ông muốn vứt bỏ hai chúng tôi sau đó lại tìm cho Tô Cửu Y mẹ kế mới không!?"
"Bà nói chuyện có thể dựa vào chút đầu óc không!" Tô Trấn Hùng cũng không yếu thế chút nào đáp lại.
"Lớn tuổi như vậy còn ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, câu tam đáp tứ, ông cũng không soi gương xem thử bộ dáng ông như thế nào!" Triệu Thư Nhã ôm ngực đứng dậy, bộ dạng kêu gào như là sư tử nổi giận.
Tô Trấn Hùng đuối lý, nhất thời cứng họng chịu thua, cái này có nghĩa là ông thừa nhận giống như lời Triệu Thư Nhã nói.
Tô Man Ngưng chấn động, ba câu tam đáp tứ ở bên ngoài?
"Không có lời nào để nói đúng không, tôi biết ngay ông cả ngày tăng ca sẽ không có chuyện gì tốt, hiện tại bị tôi bắt được rồi đi."
Tầm mắt Tô Man Ngưng trở nên có chút mơ hồ, giống như gia đình hạnh phúc trong trí nhớ của cô trong nháy mắt đều sụp đổ.
Thật ra cô cũng biết gần đây Tô Trấn Hùng có gì đó không đúng, có đôi khi liên tiếp nhiều ngày không trở lại, sau khi trở về cũng rất ít nói chuyện với mẹ, từ sáng đến tối mẹ luôn châm chọc với mình chuyện ba không quan tâm đến cỡ nào, mà cô vẫn luôn an ủi mẹ, không ngờ chân tướng sự tình lại có thể là như vậy.
Hai người lại bắt đầu tranh rùm beng, xem ra tuyến đường lửa cũng khong ở Tô Cửu Y, mà là ở trên Tô Trấn Hùng.
Cô cúi đầu xuống mím môi không nói thêm gì nữa, xách balo kéo theo thân thể mệt mỏi đi từng bước một đến gian phòng của mình.
*
Quả cầu ánh sáng màu vàng nơi chân trời đã rơi đến giữa sườn núi, ánh trời chiều tựa sát ngọn núi như một mảnh đỏ rực đốt nửa bầu trời.
Không biết mặt trăng nhô đầu ra từ trong tầng mây từ khi nào, ở trong màn vải màu xanh đậm sáng tỏ gần như trong suốt.
Bóng nghiêng của Tô Cửu Y ở dưới ánh chiều tà nhuộm lên một lớp vầng sáng màu vàng nhạt, cô yên lặng đứng tại chỗ, trên mặt tràn ngập thần sắc kinh ngạc, ngón tay cương cứng trên không trung, không biết nên đặt ở nơi nào.
Không ngờ sau khi bọn họ xuống núi, lúc đi ăn cơm sẽ gặp phải Tiêu Thần ở trong nhà hàng.
Thi Ngạo Tước trầm mặt không nói gì, tiếng ồn ào của Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân sau lưng cũng bỗng dưng dừng lại ở trong ba người này.
Loại gặp nhau này trong nháy mắt nhìn có vẻ có chút mầu nhiệm.
Dựa theo đạo lý mọi người đều biết mà nói, Tiêu Thần là quen biết Tô Cửu Y, bởi vì chuyện lần trước ở Ciaos đùa giỡn cô, nhưng xuất phát từ bản chất hoa tâm đại thiếu của anh ta, có thể còn nhớ cô hay không thì không dám chắc rồi.
Nếu như dựa theo chuyện vụ án giết người trước đó mà nói, Tiêu Thần tất nhiên quen biết bốn người trước mắt này, hơn nữa còn rõ như lòng bàn tay với tư liệu của bọn họ.
Đương nhiên Thi Ngạo Tước bọn họ cũng không ngoại lệ, đã sớm tra xét hoàn toàn về Tiêu Thần, chỉ là còn cần một thời gian ngắn để đả thông liên hệ với những tư liệu che dấu kia, mới có thể điều tra ra.
Thích Cảnh Nhân đứng ở bên cạnh nhăn mày lại, cũng sắp không khống chế nổi tâm tình của mình, muốn đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Cũng may Tần Thiếu Bạch trước một bước kéo cổ tay của cô lại, lắc đầu một cái khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của cô.