Sắc mặt Thi Vực lạnh đến mức tận cùng, quanh thân bắt đầu tỏa ra hơi thở nguy hiểm, trong lúc nhất thời, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng thấp xuống vài phần.
Thẩm Chanh nhìn anh một cái, nụ cười nơi khóe môi càng trở nên sáng lạn, cô đột nhiên tới gần anh, ôm cổ của anh từ phía sau, dán sát mặt ở phần lưng của anh, “Được rồi, tôi không trêu chọc anh nữa.”
Thi Vực nheo đôi mắt lành lạnh lại, ôm anh như vậy, dán toàn bộ thân thể ở trên người anh, còn có lá gan nói không trêu chọc anh.
Cảm giác được cơn giận của anh vẫn chưa có tiêu tán, Thẩm Chanh tựa cằm ở trên vai của anh, đưa tay đến trước mặt anh, nói sang chuyện khác: “Tôi mang chiếc nhẫn này có đẹp hay không.”
Cô nói như vậy, hiển nhiên là muốn dùng chuyện chiếc nhẫn đến dẹp loạn cơn giận của anh, dù sao lúc mua nhẫn, cô cũng bị anh chơi đùa rồi.
Mỗi người đùa một lần, xem như huề nhau.
Lạnh lẽo trong mắt Thi Vực lui đi vài phần, lông mày nhíu chặt mơ hồ hơi giãn ra, anh 'Ừ' một tiếng, xem như đáp lại Thẩm Chanh.
”Tôi cũng cảm thấy đẹp mắt!”
Thật ra Thẩm Chanh cũng không có nói dối, tuy rằng cô không thích đeo nhẫn, nhưng ngôi sao sáng chói thật sự đặc biệt, đeo vào ngón giữa, cho dù là vào buổi tối cũng ánh sáng chói lọi khắp nơi.
Thi Vực không nói gì, anh nhắm mắt lại, trên khuôn mặt dễ nhìn dường như nhiều thêm vài phần uể oải.
Đợi không được anh đáp lại, Thẩm Chanh chuyển thân thể xuống dưới một chút, quay đầu nhìn anh.
Trên mặt tuấn mỹ như vậy, không có biểu tình dư thừa, anh không bị quấy nhiễu, giống như xưa nay luôn là lạnh lùng, lạnh nhạt như vậy.
Anh giống như là mỹ nam tử đi ra từ trong tranh, trên mặt sạch sẽ đến không có một chút tỳ vết nào, ngũ quan lập thể như là điêu khắc ra, đẹp không gì sánh nổi.
Thẩm Chanh thử thăm dò lấy tay đi đụng vào mặt của anh, vừa mới chụp lên, đã bị anh chộp ngay lấy, sau đó truyền đến giọng nói sâu lắng của anh: “Không thể tùy tiện sờ loạn khuôn mặt của đàn ông.”
Thẩm Chanh không vui: “Tôi không tùy tiện, cũng không sờ loạn đàn ông, tôi sờ chính là anh, anh là chồng của tôi, sờ một chút thì thế nào chứ.”
Thi Vực nắm tay của cô không có buông ra, “Là ai vừa rồi nói không trêu chọc tôi, hửm?”
Thẩm Chanh cảm thấy buồn bực, cô trêu chọc anh khi nào hả?
”Nếu anh cảm thấy đây không tính là trêu chọc, vậy sau này chúng ta liền giữ một khoảng cách.” Cô dừng một chút, nói tiếp: “Không dắt tay, không hôn môi, không ôm eo, không ngủ một giường lớn, không phát sinh quan hệ.”
Cô muốn rút tay ra từ trong lòng bàn tay của anh, nhưng anh không buông, nắm cô càng chặt hơn, anh khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm tràn ra một câu từ làn môi: “Em cảm thấy tôi sẽ đồng ý?”
”Anh không đồng ý, đó chính là anh đang trêu chọc tôi.” Thẩm Chanh hừ nhẹ, “Muốn dắt tay của tôi, muốn hôn miệng của tôi, muốn ôm eo của tôi, còn muốn ngủ một giường lớn với tôi, thật là xấu.”
Mặt Thi Vực trầm xuống, ánh mắt âm u, “Tôi xấu?”
Anh từng nói qua những lời này? Cô tự bào chữa, vậy mà còn có lá gan trách đến trên người của anh!
”Được rồi, tôi xấu. Tôi không nên có dáng dấp xinh đẹp như vậy, dáng người không nên tốt như vậy, không nên để cho anh rơi vào tay giặc, không nên.... Ưm!”
Câu nói kế tiếp, bị nụ hôn xuất hiện đột ngột này chận trở về, Thi Vực nghiêng mặt qua, lấy tay bưng lấy mặt của cô, hôn môi cô.
Người phụ nữ này, thật ồn!
Bị anh dùng môi phong môi, Thẩm Chanh lại có thể yên tĩnh, bất giác giơ tay lên, ôm lấy cổ của anh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đêm, càng sâu.
Hai người hôn từ bể bơi đến trên ghế nằm, lại hôn đến đại sảnh, trên lầu, cuối cùng hôn đến trên giường.
Hôn đến triền miên, lại khắc chế dục vọng, không có đột phá phòng tuyến cuối cùng, ôm nhau chìm vào giấc ngủ, bình an vô sự trôi qua một buổi tối.