Đúng vậy, gần một năm rồi.
Trong lòng Thẩm Chanh không khỏi có chút nghẹn ngào.
Cô nhìn viện trưởng, nhỏ giọng mở miệng, "Viện trưởng, hiện tại tình huống em trai của cháu như thế nào rồi?"
Viện trưởng nói: "Tình huống Thẩm Mộc rất lạc quan, hiện tại tay chân của cậu ấy có thể nhúc nhích rất nhỏ, đã có ý thức cơ bản, xác suất tỉnh lại rất lớn."
Rõ ràng là tin tức tốt, lại làm cho Thẩm Chanh cảm thấy lo lắng mơ hồ.
Im lặng ngắn ngủi qua đi, cô khẽ mở miệng, "Làm phiền viện trưởng mang chúng tôi đi thăm nó một chút."
Viện trưởng gật đầu, "Các người đi theo tôi."
Phòng bệnh.
Thẩm Mộc nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt gần như là khắc ra từ một khuôn mẫu với Thẩm Chanh, tái nhợt đến không có một chút huyết sắc.
Thẩm Chanh đi đến trước giường, đưa tay thay cậu dắp kín chăn mền, giọng điệu lành lạnh: "Đã ngủ sáu năm, còn không chịu tỉnh, có bản lĩnh em ngủ luôn đi."
Người trên giường bệnh ngủ rất sâu, ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của cô, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Thẩm Trung Minh đứng ở bên cạnh, nhìn chị em hai người, đỏ hồng mắt không nói lời nào.
Viện trưởng lặng lẽ dùng cùi chỏ đụng ông một chút, chỉ ra bên ngoài, ý bảo ông đi ra ngoài trước.
Thẩm Trung Minh liếc nhìn Thẩm Mộc, gật gật đầu với viện trưởng, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, viện trưởng cũng đi ra theo.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Thẩm Chanh ngồi xuống ở cạnh giường bệnh, thở dài.... -
"Em đó, có biết mấy năm này chị và ma bài bạc sống thế nào không, phải gọi là rất thảm đó."
"Điểm chết người là là chị của em vào lúc cuộc sống ở đáy thấp nhất, còn gặp được một hồn nhạt không biết xấu hổ!"
"Người đó quả thật không phải người, bảo người ta trộm hộ khẩu nhà chúng ta thì thôi đi, còn di chuyển hộ khẩu của chị rồi."
"Hiểu di chuyển là sao không? Đơn giản mà nói chính là chị bị kết hôn rồi!"
"Khụ! Từ nay về sau em lại có thêm một anh rể cầm thú."
"Thẩm Mộc, em không thể không hăng hái một chút, nhanh chóng tỉnh lại, chúng ta tổ chức thành đoàn thể đi ngược chết anh ta."
Đúng rồi!
Nói đến hộ khẩu, bị kết hôn, Thẩm Chanh đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Nếu trước đó hộ khẩu nhà cô từng bị trộm đi, như vậy.... Thi Vực khẳng định biết cô còn có một người em trai rồi.
Dựa theo tính cách của anh ta, nhất định sẽ để cho người điều tra!
Dựa vào!
Cô vội vàng lấy điện thoại di động từ túi quần trong ra, điện thoại vẫn còn ở trạng thái tắt máy, bởi vì sau khi xuống máy bay vội vàng chạy đến bệnh viện, cô còn chưa kịp khởi động máy.
Nhanh chóng nhấn phím mở máy, đợi đến khi hệ thống chậm rãi hiện lên, cô bấm gọi số điện thoại của Thi Vực.
Đã ba giờ sáng, cô cũng không ôm lấy hy vọng Thi Vực sẽ nghe điện thoại.
Thật không nghĩ đến chính là, điện thoại tiếp thông rồi.
"Chịu khởi động máy rồi?"
Giọng nói truyền ra từ đầu kia, khàn khàn sâu lắng, thấm một chút hơi lạnh.
"Bây giờ tôi không có ý định trả lời vấn đề nào của anh, mà anh, nhất định phải nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi."
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thẩm Chanh cũng học xong bá đạo mà chỉ có thể biểu hiện ra từ trên người Thi Vực.....
"Hả? Nếu như tôi không nói thì sao." Quả nhiên, anh vẫn là ngông cuồng tự cao tự đại như vậy
"Vậy thì cúp, ngay!" Lần đầu chủ động gọi điện thoại cho anh, vậy mà anh còn kiêu ngạo, Thẩm Chanh nói không tức giận thì là giả rồi.
"Em thử cúp xem." Xem anh có thể xuất hiện ở trước mặt cô vào trước hừng đông không, cho hành quyết cô ngay tại chỗ luôn!
"Uy hiếp tôi sao? Xin lỗi, tôi không ăn bộ dáng đó!" Thẩm Chanh hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói là tràn đầy khinh thường.
"Không ăn bộ dáng này sao? Rất tốt." Giọng nói nghe giống như hờ hững, thật ra cường độ uy hiếp càng mạnh.
"...." Được sợi len.
"Thẩm Chanh Tử."
"...." Tên khốn kiếp này! Không gọi tên cô sẽ chết hả!