Nếu như chỉ có tình anh em, vậy chuyện đêm qua là sai, nếu như tình cảm vượt quá giữa anh em, đó chính là đúng.
Giữa người với người đều là công bằng, không có liên hệ máu mủ, sẽ không nên bị truyền thống trói buộc, hơn nữa cái gọi là làm trái luân thường, cũng không nói về trên danh nghĩa anh em.
"Em thật sự thích anh ấy."
Thi Khả Nhi vẫn là thừa nhận lòng của mình, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn áp chế lòng của mình, không nghĩ ngợi thêm, không nghĩ loạn, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ đi đến một bước này. Nhưng đến hiện tại cô mới phát hiện, chuyện tình cảm này rất kỳ diệu, một khi nảy sinh trong lòng, sẽ không khống chế nổi mà lan tràn, từ một tấc, lan tràn đến một thuóc....
Từ xem trọng ban đầu đến thích, lại từ thích đến yêu, cuối cùng từ yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Thi Khả Nhi nghĩ, tình cảm cô đối với anh, nhiều hơn thích rất nhiều rất nhiều rất nhiều, nếu không những năm gần đây, tại sao không có một người đàn ông nào có thể chiếm cứ lòng của cô.
"Thích thì phải đi đuổi theo, đừng để ý ánh mắt thế tục, không cần để ý cách nhìn của người khác, làm tốt chính em."
Thẩm Chanh chính là một người như vậy, dứt khoát, cởi mở sảng khoái.
Mà theo ý cô, chuyện tình cảm này, phải bỏ ra mới có hồi báo. Nếu như đứng tại chỗ chờ đợi, như vậy sẽ không bao giờ tìm được phần tình yêu thuộc về mình.
Làm tốt chính mình....
Thi Khả Nhi nhịn không được bật cười, nghĩ cô là một phụ nữ không sợ trời không sợ đất, lại có thể nhận lấy sợ hãi trên mặt tình cảm nhiều năm như vậy. Những năm gần đây cô vẫn luôn xem mình làm trung tâm, làm chính mình, cũng đã làm tốt chính mình, nhưng về mặt tình cảm, lại hoàn toàn thất bại.
"Vậy em đã có thể theo đuổi rồi."
Giọng điệu bình tĩnh, không có một chút phập phồng, trên mặt Thi Khả Nhi ngoại trừ nụ cười, thì vẫn không có gì thay đổi, giống như mặc kệ lúc nào, cô đều là tràn đầy tự tin như vậy.
Cô thay xong quần áo, bởi vì bình thường Thẩm Chanh không thích mặc váy, cho nên mang đến cho cô cũng là một bộ quần áo bình thường, một kiện áo sơ mi trắng, một cái quần ngắn màu đen, rất đơn giản.
Nhưng quần áo như vậy mặc ở trên người Thi Khả Nhi, lại khiến cô mặc ra một loại hương vị khác.
Bình thường Thẩm Chanh mặc như vậy, làm cho người ta cảm giác là đơn giản, hào phóng, gợi cảm.
Mà Thi Khả Nhi mặc như vậy, bên trong đơn giản và thanh lịch lại mang theo vài phần dã tính, cộng thêm tính cách cô ấy vốn cuồng vọng không kiềm chế được, nên càng có thể kích phát ra dục vọng chinh phục của đàn ông.
Thi Khả Nhi tiện tay vén tóc dài lên, nhìn gương soi một phen, cảm thấy hài lòng, mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, trêu đùa: "Chị dâu, chị nói, dựa vào gương mặt này cùng vóc người này của em, có thể nắm bắt người đàn ông cao lạnh đó không?"
Người đàn ông cao lạnh đó, là chỉ Thi Mị.
Thẩm Chanh ra vẻ thâm trầm nói một câu: "Có thể bắt lấy anh ta hay không thì chị không rõ lắm, chỉ là nếu chị là đàn ông, nhất định muốn lột sạch em ném lên giường, hung hăng chà đạp một trăm lần, cho em ba ngày không xuống giường được."
"Không nhìn ra đó chị dâu, chị lại biết nói tiết mục ngắn đồi trụy." Thi Khả Nhi khơi gợi lên một nụ cười xấu xa, "Những thứ tiết mục ngắn đồi trụy này, là chị tự thể nghiệm ra được ư?"
"Ừ, em nói đúng rồi." Thẩm Chanh cũng thừa nhận rất sảng khoái.
Thi Khả Nhi nói: "Vậy sau này tính phúc của em, liền giao cho chị rồi."
Thẩm Chanh liếc cô ấy một cái, "Chị không có hứng thú với nữ, em cũng đừng giao cho chị, chị không hầu hạ được em, không thỏa mãn được em."
"Chị dâu tư tưởng của chị có thể đơn thuần chút không." Thi Khả Nhi nén cười, nghiêm túc nói: "Em chỉ xin chị truyền thụ cho em một chút, sao chị lại hư hỏng như vậy?"