"Tới đây." Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng nói ra lại có khí phách như vậy.
Tô Cửu Y đi qua, anh đưa khăn lông cho cô, Tô Cửu Y vừa muốn đưa tay đón, kết quả trượt chân, chợt ngã xuống bên cạnh.
"Em cẩn thận chứ." Thi Ngạo Tước tay mắt lanh lẹ cầm cổ tay của cô, để thân thể của cô giữ vững thăng bằng.
Không đợi Tô Cửu Y phản ứng kịp, anh liền nắm tay của cô lau lên xe, anh dựa vào cô đặc biệt gần, hai người gần như dán chung một chút, chỉ cần cô nghiêng đầu một cái liền có thể đụng lên lồng ngực rắn chắc của anh.
Tô Cửu Y lập tức đỏ mặt, lúng ta lúng túng mở miệng: "Tôi tự làm là được rồi."
Thi Ngạo Tước gật gật đầu, ung dung thản nhiên buông tay cô ra xê dịch qua bên cạnh vài bước, nhìn cô lau.
Lúc lau đến trần xe, chiều cao Tô Cửu Y có chút không đủ, Thi Ngạo Tước liền thuận tay nhận lấy khăn lông, tự mình lau.
Giằng co khoảng được hơn nửa tiếng, hai người cuối cùng cũng lau xe sạch sẽ, Tô Cửu Y chưa bao giờ rửa xe, Thi Ngạo Tước cũng là càng như vậy, xe của anh gần như đều là giao cho trợ lý đi sắp xếp.
"Vượt quá thời gian rồi... còn trừ tiền lương không?" Nhìn Thi Ngạo Tước ngồi vào trong xe, Tô Cửu Y nhỏ giọng hỏi.
"Xét thấy em biểu hiện không tệ, tạm thời không trừ." Anh buộc dây an toàn, nghiêm trang nói.
Vừa nghe được không trừ tiền lương, Tô Cửu Y phấn chấn tinh thần lại lần nữa, khoát khoát tay với anh: "Sớm chút một chút."
Cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, đây cực kỳ giống một người vợ tiễn chồng lên đường.
Thi Ngạo Tước vui vẻ nâng lên một nụ cười rất khó phát hiện, sau đó lái xa ra khỏi cửa chính nhà họ Thi.
*
Buổi tối, nhà họ Tô.
"Đã sớm nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Tô có tri thức hiểu lễ nghĩa khí chất phi phàm, hôm nay Trần mỗ gặp được người thật mới biết được chuyện đó không giả." Dáng dấp Tiêu Thần rất là tác phong không đúng đắn, trong đôi mắt đào hoa cất giấu ánh mắt câu hồn đoạt phách.
"Ở đâu." Tô Man Ngưng khách sáo đáp trả.
"Nghe nói cô muốn đính hôn, nhưng lúc tiệc đính hôn tôi vừa vặn có xã giao quan trọng, cho nên không thể tới dự, ở chỗ này phạt ba ly, kính xin bác trai bác gái thứ lỗi." Nói xong anh ta muốn rót rượu vào trong ly của mình, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã vội khách sáo cản anh ta rót rượu vào ly.
Quan sát ba ly sắp sửa đổ xuống bụng, Tô Man Ngưng cảm giác người này nhìn có vẻ quá mức tâm cơ, không phải là người dễ trêu chọc gì, trước đó cũng không nghe ba nhắc qua anh ta, sao đột nhiên lại trở thành bạn hợp tác dự án?
Tập đoàn Trần thị với nhà bọn họ cũng là đối tượng hợp tác nhiều năm, chỉ có điều cô chưa bao giờ gặp mặt Tiêu Thần, nghe nói những ngày này anh ta cùng một xí nghiệp nhà nước bàn thành một hợp đồng, tuy rằng cầm không nhiều cổ phần lắm, nhưng đã là rất lợi hại rồi.
"Sao không gặp Tô Cửu Y - con gái lớn nhà anh?" Cha Trần dẫn chủ đề tới trên người Tô Cửu Y.
Tô Trấn Hùng thở dài một hơi, nhưng vẫn bày nụ cười trước sau như một của anh ta ra: "Không thể nhìn thấy đứa con gái này, không phải muốn đi ra ngoài làm việc ư."
Mẹ Trần phụ họa tán dương nói: "Rèn luyện cũng tốt, như vậy sẽ không nuông chiều từ bé, tôi cũng muốn nuôi một đứa con gái như vậy, xem ra vẫn là Tô phu nhân quản giáo tốt."
"Trần Phu Nhân thật sự là nói đùa, phúc khí của tôi tốt hơn nữa, cũng không bằng một phần ba của bà đâu, bà nhìn xem, Tiêu Thần con trai của nhà các người hiểu chuyện hiếu thuận lại có tiền đồ như vậy. Tôi đây, chỉ có hai đứa con gái không hiểu chuyện." Triệu Thư Nhã cười, nếp nhăn khóe mắt đều sẽ tùy ý khuếch trương.
Tô Trấn Hùng giơ ly rượu lên: "Được rồi, hai người đừng khiêm tốn nữa, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể làm thông gia đấy."
"Đúng, đúng vậy."