Duỗi tay nắm lấy tay thịt nhỏ béo ụt ịt của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, cô không khỏi nhếch môi cười.
Đây là con trai cô.
Căn dặn người giúp việc đi phòng sách mang điện thoại di động của cô tới đây, cô chụp mấy tấm của hai tiểu bảo bối gửi cho Thi Vực, phía trên còn kèm theo một hàng chữ: Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không.
Thi Vực vừa kết thúc một cuộc họp dài bốn tiếng, đang dựa vào ở trên ghế sofa nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe tiếng di động vang lên, anh ngay cả mắt cũng không mở một chút, liền lấy điện thoại từ bên cạnh qua.
Nắm trong tay một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở mắt ra, mở khóa màn hình, thấy là tin nhắn đến từ 'bà xã', anh không khỏi giơ khóe môi lên.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào trên màn hình, mở tin nhắn ra.
Sau khi lật xem hết ảnh của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, anh mới chú ý tới một câu sau cùng.
Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không?
Anh cười trầm thấp, hồi đáp một câu: "Rất đẹp. Nhưng, em có tình nhân mà anh không có, có phải là có chút bất công không?"
Thẩm Chanh nhẹ kéo khóe môi, hồi đáp anh: "Bất công thì thế nào?"
Thi Vực: "Không được tốt lắm. Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh cũng phải nuôi một tình nhân."
Thẩm Chanh: "Nuôi một sao đủ? Ít nhất phải là bốn!"
Thi Vực: "Tại sao?"
Thẩm Chanh: "Bởi vì tối mỗi ngày anh đều muốn làm bốn lần, tìm bốn tình nhân, một người hầu hạ anh một lần, anh khẳng định thoả mãn lại khoan khoái!"
Thi Vực: "...."
Thẩm Chanh: "Nếu như ban ngày anh còn muốn làm, vậy phải nhiều thêm mấy người."
Thi Vực: "Thẩm Chanh Tử, anh mới ra ngoài một ngày em liền trở nên hư hỏng như vậy, hửm?"
Người phụ nữ này, biết rõ anh nói tình nhân là con gái, còn cố ý giả bộ hồ đồ.
Thẩm Chanh: "Trước kia em rất thuần khiết nha, kể từ sau khi kết hôn vơi anh, liền không biết thuần khiết viết như thế nào rồi... Sofa, phòng tắm, phòng khách, sàn nhà.... Lăn lại lăn, anh còn không cho em mặc quần áo, anh nói em có thể không bị anh dạy hư ư?"
Thi Vực: "Cho nên ý của em là trách anh?"
Thẩm Chanh: "Anh thô bạo như vậy, em làm sao dám trách anh...."
Thi Vực: "Ừ, chờ anh trở lại cho em kiến thức một chút cái gì gọi là thô bạo chân chính. Trước khi là ở sofa phòng tắm phòng khách và sàn nhà, tiếp theo em biết là chỗ nào rồi chứ?"
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực: "Trong xe."
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực: "Đã lâu như vậy, anh còn chưa làm em ở trong xe. Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em rồi. Cái loại cảm giác này, nhất định...."
Anh cố ý nói một nửa giữ một nửa, làm cho người mơ màng hết lần này đến lần khác.
Vì vậy Thẩm Chanh dùng tư tưởng bị dạy hư của mình bổ sung một câu đầy đủ: Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em, cái loại cảm giác này, nhất định khiến người dục tiên dục tử.
Hư hỏng....
Thẩm Chanh không có ý định tiếp tục đáp lại, vì vậy bỏ di động qua một bên.
Nhưng sau khi để xuống lại nghĩ tới điều gì đó, vội cầm điện thoại tới đây, soạn một tin "Khi nào anh về" gửi cho Thi Vực.
Thi Vực rất nhanh liền hồi đáp, nói là sau một tuần lễ nữa.
Thẩm Chanh tính một chút, qua bảy ngày nữa đúng lúc là kỳ kinh nguyệt của cô.
Sau khi sinh đứa nhỏ cai sữa xong, kinh nguyệt liền khôi phục bình thường, hơn nữa còn càng thêm đúng ngày hơn trước khi mang thai.
Trước đó có lúc sẽ sớm một tuần lễ, có lúc sẽ trì hoãn hơn mười ngày, cho nên vẫn luôn không chuẩn xác. Nhưng mấy tháng này, kinh nguyệt gần như trình diện đúng ngày.
Nói cách khác.... Anh vừa về đến, cô có thể khiến anh đẹp mặt rồi.
Cuối cùng, cô hồi đáp một câu: "Ông xã, chờ anh trở về...." Còn phối hợp một hình trái tim.
Nghe được tiếng cười của bọn chúng, trái tim Thẩm Chanh đều tan rồi.
Duỗi tay nắm lấy tay thịt nhỏ béo ụt ịt của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, cô không khỏi nhếch môi cười.
Đây là con trai cô.
Căn dặn người giúp việc đi phòng sách mang điện thoại di động của cô tới đây, cô chụp mấy tấm của hai tiểu bảo bối gửi cho Thi Vực, phía trên còn kèm theo một hàng chữ: Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không.
Thi Vực vừa kết thúc một cuộc họp dài bốn tiếng, đang dựa vào ở trên ghế sofa nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe tiếng di động vang lên, anh ngay cả mắt cũng không mở một chút, liền lấy điện thoại từ bên cạnh qua.
Nắm trong tay một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở mắt ra, mở khóa màn hình, thấy là tin nhắn đến từ 'bà xã', anh không khỏi giơ khóe môi lên.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào trên màn hình, mở tin nhắn ra.
Sau khi lật xem hết ảnh của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, anh mới chú ý tới một câu sau cùng.
Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không?
Anh cười trầm thấp, hồi đáp một câu: "Rất đẹp. Nhưng, em có tình nhân mà anh không có, có phải là có chút bất công không?"
Thẩm Chanh nhẹ kéo khóe môi, hồi đáp anh: "Bất công thì thế nào?"
Thi Vực: "Không được tốt lắm. Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh cũng phải nuôi một tình nhân."
Thẩm Chanh: "Nuôi một sao đủ? Ít nhất phải là bốn!"
Thi Vực: "Tại sao?"
Thẩm Chanh: "Bởi vì tối mỗi ngày anh đều muốn làm bốn lần, tìm bốn tình nhân, một người hầu hạ anh một lần, anh khẳng định thoả mãn lại khoan khoái!"
Thi Vực: "...."
Thẩm Chanh: "Nếu như ban ngày anh còn muốn làm, vậy phải nhiều thêm mấy người."
Thi Vực: "Thẩm Chanh Tử, anh mới ra ngoài một ngày em liền trở nên hư hỏng như vậy, hửm?"
Người phụ nữ này, biết rõ anh nói tình nhân là con gái, còn cố ý giả bộ hồ đồ.
Thẩm Chanh: "Trước kia em rất thuần khiết nha, kể từ sau khi kết hôn vơi anh, liền không biết thuần khiết viết như thế nào rồi... Sofa, phòng tắm, phòng khách, sàn nhà.... Lăn lại lăn, anh còn không cho em mặc quần áo, anh nói em có thể không bị anh dạy hư ư?"
Thi Vực: "Cho nên ý của em là trách anh?"
Thẩm Chanh: "Anh thô bạo như vậy, em làm sao dám trách anh...."
Thi Vực: "Ừ, chờ anh trở lại cho em kiến thức một chút cái gì gọi là thô bạo chân chính. Trước khi là ở sofa phòng tắm phòng khách và sàn nhà, tiếp theo em biết là chỗ nào rồi chứ?"
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực: "Trong xe."
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực: "Đã lâu như vậy, anh còn chưa làm em ở trong xe. Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em rồi. Cái loại cảm giác này, nhất định...."
Anh cố ý nói một nửa giữ một nửa, làm cho người mơ màng hết lần này đến lần khác.
Vì vậy Thẩm Chanh dùng tư tưởng bị dạy hư của mình bổ sung một câu đầy đủ: Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em, cái loại cảm giác này, nhất định khiến người dục tiên dục tử.
Hư hỏng....
Thẩm Chanh không có ý định tiếp tục đáp lại, vì vậy bỏ di động qua một bên.
Nhưng sau khi để xuống lại nghĩ tới điều gì đó, vội cầm điện thoại tới đây, soạn một tin "Khi nào anh về" gửi cho Thi Vực.
Thi Vực rất nhanh liền hồi đáp, nói là sau một tuần lễ nữa.
Thẩm Chanh tính một chút, qua bảy ngày nữa đúng lúc là kỳ kinh nguyệt của cô.
Sau khi sinh đứa nhỏ cai sữa xong, kinh nguyệt liền khôi phục bình thường, hơn nữa còn càng thêm đúng ngày hơn trước khi mang thai.
Trước đó có lúc sẽ sớm một tuần lễ, có lúc sẽ trì hoãn hơn mười ngày, cho nên vẫn luôn không chuẩn xác. Nhưng mấy tháng này, kinh nguyệt gần như trình diện đúng ngày.
Nói cách khác.... Anh vừa về đến, cô có thể khiến anh đẹp mặt rồi.
Cuối cùng, cô hồi đáp một câu: "Ông xã, chờ anh trở về...." Còn phối hợp một hình trái tim.