Nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, cô vẫn rất sợ, theo phản xạ có điều kiện co rụt thân thể ở trong chăn.
"Chuyện băng giám sát, tôi đã biết rồi." Thi Ngạo Tước đi tới cửa điều chỉnh ngọn đèn trong phòng thành sắc màu ấm, hy vọng có thể giảm bớt một chút không thoải mái trong lòng Tô Cửu Y.
"Anh biết?" Tô Cửu Y kinh ngạc nhìn về phía anh.
Nhìn cô giống như là chú mèo con cuộn mình lại, Thi Ngạo Tước đột nhiên cảm thấy, thật ra cô như vậy rất đáng yêu.
Ban ngày cô quá quật cường, khiến người ta cảm thấy không thích, mà cô ôn nhu ngoan ngoãn như vậy giờ, mới là bộ dạng vốn có của cô đi.
"Buổi sáng hôm đó tôi sai người ta xem băng giám sát, đã bị cắt bỏ rồi." Anh nói.
Người nào mà lợi hại như thế?
"Vậy anh hẳn là tin tưởng tôi đưa rượu đến gian phòng của anh chứ không phải là vì muốn...." Tô Cửu Y vốn muốn nói "Lên giường của anh", nhưng lại cảm thấy nói như vậy rất không thỏa đáng, vì vậy sửa lời nói: "Không phải là có mục đích...."
Thi Ngạo Tước đứng ở bên giường, ung dung thản nhiên gật đầu, sau đó lại cau chặt lông mày.
Xem ra chuyện này cũng không đơn giản, trước đó anh vẫn cảm thấy là người nhàm chán nào đó gây chuyện ác, nhưng tra xét băng giám sát mới phát hiện cũng không phải đơn giản như anh nghĩ.
Tất cả máy vi tính phòng quan sát đều bị xâm nhập, nhưng phương pháp xâm nhập cực kỳ cao minh, bốn ngày trôi qua, người của anh vẫn chưa có tra ra thân phận của đối phương.
Chuyện đã xảy ra hôm nay, càng làm cho anh cảm thấy chuyện này không thể khinh thường.
"Có ai biết chuyện cô vào phòng quan sát?" Hỏi anh.
"Nhân viên vừa theo cùng tôi." Tô Cửu Y thành thật trả lời, lại lập tức giải thích, "Chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy, là tôi ép cô ấy giúp tôi. Anh đừng trách cứ cô."
"Kế hoạch từ lúc nào?"
"Lúc năm giờ chiều." Lúc ấy Tô Cửu Y nhìn thời gian, cũng còn nhớ rất rõ ràng, "Nhưng lúc ấy chung quanh không có người khác, hơn nữa tiếng nói của chúng tôi rất nhỏ, hẳn là sẽ không bị người nghe được mới đúng, tại sao lại có người giám thị tôi...."
Lúc ấy nếu như cô không có kịp thời phát hiện, viên đạn kia đụng vào cũng không phải là ly nước, mà là trái tim của cô.
Người nổ súng, sẽ là ai?
Thi Ngạo Tước khẽ thu hồi vẻ mặt, thản nhiên nói: "Chuyện này cô không cần nhúng tay, tôi sẽ sai người điều tra rõ ràng."
Tô Cửu Y gật gật đầu, như chợt nghĩ tới điều gì đó, cô suy tư một chút, mới cẩn thận mở miệng: "Chuyện này, có liên quan đến công việc của anh ư?"
Vẻ mặt Thi Ngạo Tước lạnh nhạt ừ một tiếng, không nói tiếp nữa.
Anh không biết mục đích người thao túng phía sau màn là gì, nhưng anh vẫn rất rõ ràng, cô vô cùng có khả năng sẽ bị cuốn vào trong nguy hiểm.
Tô Cửu Y cũng có băn khoăn giống vậy, lớn như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh đấu súng và viên đạn ở trong phim truyền hình.
Trong xương cốt của cô trời sinh có cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt với tất cả những chuyện khả nghi, nhưng tương tự cũng có bạn cùng lứa tuổi sợ hãi và khiếp đảm với sự vậy nguy hiểm.
"Cái đó...." Bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô bỗng chốc không biết nên nói cái gì.
"Đổi công việc đi." Lúc Tô Cửu Y đang chuẩn bị nói, Thi Ngạo Tước phá vỡ giằng co trước, ngữ khí của anh rất bình tĩnh, cũng không phải đang trưng cầu ý kiến đối phương.
Tô Cửu Y không rõ nguyên do nhìn anh, còn nhớ lúc buổi sáng anh cũng đã nói như vậy, muốn cô đổi công việc.
Dường như là nhìn ra không hiểu trong mắt cô, Thi Ngạo Tước xoa nhẹ khóe mắt, hiếm khi kiên nhẫn giải thích: "Tửu lượng cô không tốt, không thích hợp làm việc ở đây."