Nhìn cô gái nhỏ trong ngực, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi càng trở nên lưu manh, hoàn mỹ giống như thần.
"Anh, cười cái gì...."
Diệp Tử cho là anh đang cười chữ "hàng non" cô nói, liền không kiềm được đỏ mặt.
"Cười em càng ngày càng đáng yêu." Ngón tay khớp xương rõ ràng dịu dàng vén tóc rơi tán loạn bên tai cô đến sau tai, anh cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở trên trán cô, "Tiểu Diệp Tử của anh."
Trong mắt của anh là một mảnh nhu tình không tan được, trôi nổi dập dờn, trong suốt rõ ràng, phát sáng nhàn nhạt.
Ở dưới đèn xe nửa sáng nửa tối, lông mi thật dài kia nhẹ nhàng vụt sáng, tạo thành bóng râm ở dưới đôi mắt.
Đôi môi mỏng khẽ mím, hình thành một độ cong hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn đến mức tận cùng, làm cho người say mê.
Diệp Tử cứ nhìn anh như thế, ngẩn ngơ, như là bị đầu độc tâm trí, quên mất muốn nói gì.
"Ngồi vững, về nhà thôi."
Đến khi giọng nói Tần Cận vang lên bên tai, cô mới sực tỉnh, ngồi trở lại chỗ ngồi ghế trước, cúi đầu xuống, vươn tay cài dây nịt an toàn.
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cài mấy lần đều không cài vào, càng sốt ruột, thì càng không cài được.
Tần Cận thấy thế, vui vẻ vài phần, cúi người tới buộc dây an toàn thay cô, sau đó trầm giọng nhắc nhở cô: "Ngồi vững."
Diệp Tử ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"
Vừa dứt lời, cô lại nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi anh: "Không phải anh uống rượu sao?"
"Ừ." Tần Cận đáp lại một tiếng, lại không do dự chút nào lái xe ra ngoài.
"Anh không sợ đo nồng độ rượu ư?"
"Ừ."
"Nhưng đo nồng độ rượu sẽ bị tịch thu và huỷ giấy lái xe, hơn nữa còn sẽ bị tạm giam!"
"Ừ."
"Vậy có muốn em lái thay không?"
"Em lái?" Tần Cận nghiêng mắt liếc cô một cái, "Phản ứng trì độn như vậy, xác định sẽ không gây ra tai nạn giao thông chứ?"
"Gì chứ." Diệp Tử bĩu môi, "Phản ứng của em trì độn chỗ nào..."
Tần Cận nhìn thẳng phía trước, sau khi chuyển qua một chỗ ngoặt, anh mới không nhanh không chậm nói: "Nếu không trì độn, sao ngay cả mình mang thai cũng không biết."
Diệp Tử nghe tiếng hoảng hồn, "Mang thai gì?"
"Em mang thai." Anh đáp.
"A?" Diệp Tử lại hoảng hồn, "Em mang thai sao?"
Sao cô có thể mang thai, cô rõ ràng có uống thuốc tránh thai, hơn nữa không phải lần nào anh cũng đều mang bao ư, sao cô có thể mang thai?
Tần Cận lường trước cô sẽ có phản ứng này, đối mặt, rất tỉnh táo nói: "Những thuốc em uống kia, đều là hàng giả, chỉ là một chút vitamin không tạo thành thương tổn cho thân thể em."
"A? Hàng giả? Vitamin!" Diệp Tử ngây ngẩn cả người.
"Ừ." Anh thản nhiên kéo môi, "Anh đã bảo người kiện công ty bán thuốc cho em, hiện tại hẳn là bị niêm phong rồi."
"A?"
"Về phần những áo mưa kia, tuy rằng không phải hàng giả, nhưng càng kém hơn hàng giả. Tất cả đều bị lủng...."
"A?"
"Đây đều là do em ban tặng, anh cho em tiền mua quần áo mua túi xách, em cầm lấy đi mua đồ dùng tình thú."
"A...."
Đầu Diệp Tử choáng váng xây sẩm, ngoại trừ a, cũng không biết nói gì nữa.
"Thuốc tránh thai là giả, áo mưa là hàng thấp kém, cho nên mặc dù chúng ta đã làm biện pháp, nhưng hoàn toàn tương đương với không làm. Dì cả của em luôn đúng thời gian, nhưng lần này đã 42 ngày không tới, cho nên khả năng mang thai rất lớn."