Editor: May
”Rảnh rỗi khó chịu, muốn hẹn chú ra ngoài tâm sự.”
Nghe cô nói như vậy, Tần Cận không khỏi cười ra tiếng: “Chị dâu, chị vẫn là tha cho em đi, nếu em trò chuyện với chị, Thi thiếu còn không xé xác em.”
”Chú có phải đàn ông không.” Thẩm Chanh nhíu mày, hơi không vui: “Nói sảng khoái đi, trò chuyện hay không trò chuyện.”
”Trò chuyện.”
Tần Cận là người hiểu biết, rất rõ ràng Thẩm Chanh tìm anh ta không chỉ đơn thuần vì nói chuyện phiếm, cho nên vui đùa thì vui đùa, lúc nghiêm túc thì vẫn nên nghiêm túc.
”Ừ, tối nay điện thoại liên lạc.”
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh tiếp tục công việc trong tay, trước khi tan việc xem xong hết phần hồ sơ nhân viên.
Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy đã qua giờ tan việc, cô thu dọn một chút liền rời khỏi phòng làm việc.
Trước khi vào thang máy, cô gửi cho Thi Vực một tin nhắn, nói cho anh biết cô có chuyện muốn đi trước, bảo anh không cần đến đón.
Thi Vực đang mở một hội nghị video, bởi vì điện thoại di động tắt máy, cho nên cũng không có nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới.
Thẩm Chanh và Tần Cận hẹn tại quán cà phê, sau khi hai người đến quán cà phê, thoải mái tìm một vị trí gần cửa sổ.
Tần Cận gọi một ly cà phê, nhân tiện cũng gọi cho Thẩm Chanh một ly.
Phục vụ rất nhanh bưng cà phê tới, sau khi khách khách sáo sáo nói hai vị chậm dùng, liền xoay người đi phục vụ bàn khách khác.
Thẩm Chanh vừa dùng cái muỗng khuấy cà phê trong ly, vừa bỏ thêm đường và sữa vào bên trong, nhưng lại không có ý định muốn uống.
Tần Cận đốt một điếu thuốc hút một hơi, mắt liếc nhìn Thẩm Chanh ngồi ở đối diện anh, “Sao, chị dâu không thích uống cà phê?”
Tay đang khuấy cà phê dừng động tác lại, nhưng chỉ dừng một lát, lại tiếp tục khuấy.
”Chú và Cố Liên Thành, quen biết bao lâu rồi?”
Vừa khuấy cà phê, cô vừa hỏi.
Trước khi tới Tần Cận đã đoán được Thẩm Chanh hẹn anh hẳn là có mục đích, nhưng làm sao anh cũng không ngờ cô gặp anh lại là vì một Cố Liên Thành không liên quan.
Hơn nữa, một phụ nữ nhìn lãnh đạm với tất cả lại cảm thấy hứng thú với quan hệ của một người khác và một người phụ nữ, điểm ấy rất làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
”Ba năm.”
Ở trên chuyện này, Tần Cận không có một chút giấu diếm, sảng khoái nói cho Thẩm Chanh biết anh và Cố Liên Thành đã quen biết bao lâu.
Anh ngậm điếu thuốc lên miệng, trong lúc hít khói cũng phun khói từ trong miệng ra.
Mùi vị nồng đậm tràn ngập trong không khí, rất là sặc mũi.
Thẩm Chanh đưa tay đẩy cửa sổ nhỏ bên cạnh ra, lúc này khói mù mới vơi đi đôi chút.
Tần Cận thấy thế, dứt khoát bấm tắt thuốc.
Anh mở hai tay ngồi dựa vào trên ghế sofa, ung dung nhìn Thẩm Chanh, chờ câu nói sau của cô.
”Hai người các người từng có một chân?” Cô hỏi.
Tần Cận nghe tiếng, vẫn không nhịn được bật cười, một tác khuôn mặt tuấn dật tà khí, phối hợp với nụ cười như vậy có vẻ càng thêm hóng hách.
Anh ta ngồi thẳng lên dựa vào trên bàn, vạch nụ cười bên môi càng mở rộng thêm: “Chị dâu, chị nhìn ra chúng tôi léng phéng từ chỗ nào?”
Thẩm Chanh nghe tiếng, lông mày nhíu lại, có chút không tin tưởng hỏi: “Thật léng phéng?”
”Chị dâu nghĩ sao?”
Tần Cận nhìn cô cười, cười đến tác phong không đúng đắn lại phóng đãng, nhưng không có ý cho ra một đáp án rõ ràng.
Thẩm Chanh chẳng muốn nói nhảm nửa câu với anh, hơi híp mắt lại, nguy hiểm mở miệng: “Chú nói hay không?”
Tần Cận bưng cà phê trên bàn lên uống một ngụm, ngay sau đó giơ khóe môi lên, không nhanh không chậm lên tiếng: “Hẳn là nói như vậy, ba năm trước cô ta muốn léng phéng với em, nhưng bị em từ chối rồi. Cho nên nói, giữa chúng tôi cũng không có một chút quan hệ nào.”