Thi Vực cũng không tính ngăn cản cô, ngược lại nâng lên vài phần hào hứng với lời cô muốn nói kế tiếp.
”Trên bữa tiệc, em....”
Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, Thi Mị liền một phát nắm lấy tay Thi Khả Nhi, không nói một lời, bá đạo kéo ra khỏi đầu hành lang.
Sau đó liền truyền đến giọng nói buồn bực của Thi Khả Nhi: “Này! Anh kéo em làm gì, muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân bao nhiêu lần thì anh mới nhớ được? Buông tay, ôi.... Anh kéo em đi đâu!”
”Đi chậm thôi, em mang giày cao gót, nếu ngày mai đau chân không thể ra tòa, em sẽ bắt anh đền phí tổn thất tinh thần cộng thêm tiền thuốc men.”
”Nói anh chậm thôi anh còn đi nhanh như vậy, anh cố ý đúng không....”
Giọng nói phàn nàn, mỗi lúc một xa, đến khi khiến người ta không nghe rõ ràng nữa.
Thi Khả Nhi và Thi Mị vừa đi, Thẩm Chanh cảm thấy không cần giải thích về chuyện hút thuốc lá nữa rồi.
”Chúng ta cũng đi thôi.”
Cô nói xong, liền đi đẩy cửa đầu hành lang.
Thấy thế, Thi Vực duỗi cánh tay dài ra, một phát bắt được tay của cô, kéo cô ra sau.
Bị anh lôi kéo như vậy, thân thể Thẩm Chanh nhanh chóng nghiêng về phía sau, bất ngờ không cảnh giác ngã vào trong ngực của anh.
”Em không có ý định giải thích?” Anh hỏi.
”Không có ý định.”
Thi Vực cười khẽ ở bên tai cô, “Xem ra, em là không có ý định để anh bảo vệ bí mật này rồi?”
Thẩm Chanh nghe tiếng ngẩng đầu, nhíu nhíu mày nhìn anh, “Anh biết?”
”Biết cái gì?” Anh giả bộ như không hiểu.
”Anh biết là ai hút thuốc.”
”Biết hay là không biết, phải xem biểu hiện của bà xã em rồi.” Anh trêu tức giương khóe môi lên, cười đến tác phong cực kỳ không đúng đắn,“Em biểu hiện tốt, anh giả bộ như không biết. Em biểu hiện không tốt, vậy thì lại là chuyện khác rồi.”
”Vậy em gái của anh.” Dùng em gái của mình đến uy hiếp người khác, có anh trai làm như vậy sao?
”Em gái thì thế nào?”
”Nếu chuyện này rơi vào trong tai ông của anh, con bé sẽ bị phạt quỳ mảnh vụn thủy tinh, hơn nữa phải lạy ba tiếng!”
”Ừ.”
”Ba tiếng, chân của con bé liền bỏ rồi.”
”Ừ.”
”Anh mặc kệ sống chết của con bé sao?”
”Anh không thể suy nghĩ nhiều được.” Thi Vực nghe thấy tiếng nói khẽ cười một tiếng, ngay sau đó dùng ngón tay nâng một lọn tóc bên tai cô lên, để tới dưới mũi hít hà, lộ ra vẻ mặt có chút tham lam, “Anh chỉ muốn quản tốt một người phụ nữ, đó chính là em.”
Tên vô lại này!
Thẩm Chanh biết anh nói những lời này là có ý gì.
Anh cố ý biểu hiện ra lạnh lùng với Thi Khả Nhi, trên thực tế là muốn để cho cô chịu thua, để cô ở trước mắt cầu tình cho Thi Khả Nhi.
Mà cách cầu tình, chỉ có một loại.
Đó chính là, tỏ ra săn đón!
Không thể không nói, thủ đoạn của người đàn ông này rất cao minh....
Cô nhón chân lên, lấy tay ôm cổ của anh, chủ động đẩy môi tới, hôn ở trên môi của anh một cái.
Rời khỏi môi của anh, thấy vẻ mặt thực tủy tri vị của anh, dường như có chút bất mãn, vì vậy lại đưa môi của mình đến trước mặt anh.
Lần này, là Thi Vực cúi đầu ngậm lấy môi của cô.
Anh nhẹ nhàng gặm cắn môi và đầu lưỡi của cô, khiến nụ hôn nhạt từ từ biến sâu.
Đến khi cảm giác Thẩm Chanh sắp không thở nổi, anh mới buông cô ra, thiêu đốt lướt nhẹ qua từ khóe môi của cô, chuyển qua bên tai của cô, anh cắn vành tai của cô: “Biểu hiện rất tốt, anh rất hài lòng. Hơn nữa, hương vị của anh càng ngày càng ngọt rồi.”
”Sau khi hài lòng thì sao?” Cô hỏi.
”Chuyện Thi Khả Nhi hút thuốc lá, trừ bốn người em, anh, con bé và anh ta ra, sẽ không có người thứ năm biết được.”
”Ừ, vậy thì còn không sai biệt lắm.”