Thích Cảnh Nhân bởi vì chuyện Tô Cửu Y bị kết hôn vui vẻ cả ngày, kết quả sau khi Tần Thiếu Bạch biết chuyện này, rất bình tĩnh nói cho cô biết; "Năm đó mẹ Tước cũng từng trải qua chuyện như vậy."
Thích Cảnh Nhân hỏi anh: "Bà ấy cũng bị kết hôn?"
"Chính xác mà nói là bị lĩnh giấy chứng nhận, lúc ấy ba của Tước ở dưới tình huống chưa hiểu rõ tình hình với mẹ Tước, đã phái người đánh cắp hộ khẩu mẹ Tước, sau đó lĩnh giấy chứng nhận cho hai người." Tần Thiếu Bạch nói: "Đây là di truyền."
"Xem ra sau này em phải nhắc nhở người phụ nữ của Thi Thiên Tước một chút, để cô ấy làm tốt chuẩn bị bị kết hôn." Thích Cảnh Nhân trêu chọc nói.
"Chuyện này có thể có." Tần Thiếu Bạch cười sảng lãng, ngay sau đó kéo Thích Cảnh Nhân tới đây, tràn đầy nhu tình vuốt ve mái tóc dài của cô, "Phụ nữ, em nói chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đi vào cung điện hôn nhân."
"Qua năm năm nữa đi." Thích Cảnh Nhân nói.
"Anh sợ anh không đợi được lâu như vậy." Tần Thiếu Bạch giơ môi mỏng lên, cười đến thâm trầm rõ ràng, trong mắt mang theo cảm xúc khác.
"Đợi không được lâu như vậy anh có thể rời sân giữa đường, em không ngăn cản."
"Bảo anh rời sân giữa đường, em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ." Tần Thiếu Bạch cúi đầu dùng mũi đụng vào trán của cô, tham lam ngửi mùi hương của cô, khẽ cười nói: "Anh sợ anh không đợi được lâu như vậy liền xơi em rồi."
"Vậy cũng phải làm cho em đồng ý mới được." Một khi cô nhận định, sẽ luôn giữ vững nguyên tắc, trước khi chưa xác định có thể cùng anh đi đến cuối cùng, cô sẽ không dễ dàng giao mình ra, vì cô, cũng vì anh.
Cô không lo lắng Tần Thiếu Bạch sẽ có hai lòng với cô, nhưng lo lắng chính là mình có thể không thể cho anh một cuộc sống ổn định, bởi vì thân phận của cô đặc biệt, nhiều khi chỉ có thể thân bất do kỷ.
"Em không chịu anh liền cường ngạnh." Tần Thiếu Bạch tiến đến cạnh tai cô, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, "Em biết thể lực giữa đàn ông và phụ nữ cách xa, nếu anh thật sẽ làm chút gì đó với em, em cảm thấy mình còn có thể có đường sống phản kháng sao."
"Có bản lĩnh hiện tại liền cường ngạnh em đi." Thích Cảnh Nhân trả lời cũng đủ trực tiếp.
"Được." Tần Thiếu Bạch chuyển môi từ bên tai cô qua trên môi, nhẹ mổ một ngụm, ánh mắt mê ly nhìn cô, phóng ra mị lực vô tận, dường như có thể đầu độc người.
"Vậy còn chờ gì." Lúc đang đối mặt với hấp dẫn như vậy, mặt Thích Cảnh Nhân không đỏ tim không nhảy, không khác gì vẻ lãnh đạm bình thường của cô.
"Thỏa mãn em." Tần Thiếu Bạch nói xong, gập eo bế cô lên.
Ôm Thích Cảnh Nhân đi vào phòng ngủ, Tần Thiếu Bạch đặt cô đến trên mặt giường lớn mềm mại, hai tay mở rộng ra ở bên cạnh vai cô, nhìn xuống cô từ trên cao: "Thích Cảnh Nhân, em có tin anh động thật hay không."
"Không tin."
"Được." Tần Thiếu Bạch trực tiếp đè đến trên người cô, ngậm chặt môi của cô, bá đạo cạy môi của cô, dò xét đầu lưỡi vào trong miệng, quét mỗi một tấc ở bên trong.
Thích Cảnh Nhân đưa tay ôm cổ của anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh, từ khi ở cùng với Tần Thiếu Bạch, cô vẫn không có bất kỳ câu nệ gì, tất cả đều là tự nhiên như vậy, kể cả lúc bọn họ ngủ bên nhau, sau khi một nụ hôn nóng bỏng kết thúc sẽ an phận ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ, cũng là tự nhiên như vậy.
Tần Thiếu Bạch hôn cánh môi của cô, hôn cằm của cô, xương đòn vai, một đường xuống phía dưới, bởi vì Thích Cảnh Nhân phối hợp, hô hấp của anh bắt đầu tăng dần, trở nên dồn dập hơn.
Làn da trên người Thích Cảnh Nhân vì nhiệt tình của anh mà nóng lên, cô đưa tay cỡi nút áo sơ mi của anh, lại bị Tần Thiếu Bạch ngăn cản động tác, anh cầm lấy tay cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô, trầm giọng nói: "Thích Cảnh Nhân em thắng, tuy rằng em đối với anh mà nói là một hấp dẫn lớn lao, nhưng anh vẫn không đành lòng ăn em."