Người phụ nữ kia cũng đang nhìn cô.
Lúc ánh mắt tiếp xúc với nhau, người phụ nữ kia còn mỉm cười gật đầu với cô, có vẻ như không chú ý chuyện vừa rồi bị đụng vào.
Chỉ là Thi Khả Nhi cũng không có trao đổi ánh mắt với cô ta quá nhiều, tầm mắt chỉ dừng lại ở trên người cô ta một giây liền dời đi.
Xa xa liền nhìn thấy Thẩm Chanh ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, liền đi về phía cô.
”Chị dâu.”
Ngồi xuống ở trên ghế sofa, Thi Khả Nhi thuận tay đặt túi xách ở bên cạnh.
Thẩm Chanh ừ một tiếng xem như đáp lại cô ấy, sau đó mở miệng liếc mắt nhìn ở cửa quán cà phê, “Còn nhớ cô ta hay không?”
Thi Khả Nhi nhìn lại thuận theo tầm mắt của cô, nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ lúc này, vì vậy cười: “Nhận ra. Trước đó từng gặp mặt cô ta ở nhà của chị, nói là tên Cố Liên Thành.”
Thu hồi tầm mắt, Thẩm Chanh không khỏi giơ khóe môi lên, “Trí nhớ tốt.”
Thi Khả Nhi bưng cà phê trên bàn lên uống một ngụm, “Thật ra không có liên quan gì đến trí nhớ, bởi vì lúc nãy vừa nhìn thấy cô ta thì em cũng không có nhận ra cô ta.”
”Vậy làm sao em biết cô ta là Cố Liên Thành?”
”Nụ cười của cô ta đó, thật là làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.”
”Hả?”
”Dùng một câu dễ nghe để hình dung, thì gọi là thâm trầm. Dùng một câu khó nghe để hình dung, thì gọi là tâm cơ. Loại phụ nữ này, ngoài mặt nhìn có vẻ vô hại, thực ra trong lòng âm u. Người không xúc phạm đến cô ta, cô ta sẽ kính người ba phần nhường người khác bảy phần. Nhưng nếu là người sinh ra uy hiếp hoặc là gì khác với cô ta, cô ta sẽ cho người đó chết không toàn thây.”
”Không hổ là đại luật sư, chỉ dựa vào một nụ cười liền có thể phân tích ra tính cách một con người.”
”Đương nhiên.”
Thi Khả Nhi cũng không khách sáo, dù lời nói của Thẩm Chanh là đang tán dương cô.
”Em đã biết phân tích như thế, vậy chị liền phiền em phân tích thêm một chút.”
Thẩm Chanh nói xong, lấy di động qua mở khóa, tìm kiếm trong baidu tài liệu liên quan đến chuyện Cố Liên Thành bị người cưỡng gian, sau đó đưa điện thoại cho Thi Khả Nhi, hạ thấp giọng nói: “Trên mạng truyền Cố Liên Thành năm đó từng bị người cưỡng gian qua, sau đó cô ta tìm ra người đàn ông từng xâm hại cô ta năm đó ra làm sáng tỏ, còn đi bệnh viện xét nghiệm, chứng minh mình là thân thể trong sạch. Nhưng chị hoài nghi chuyện này là cô ta làm giả.”
Sở dĩ Thẩm Chanh lại nói ra chuyện đó ở chỗ này, là vì lúc cô đến tận lực chọn lựa một vị trí ít người, hơn nữa lúc này là thời gian quán cà phê vắng nhất, chung quanh gần như không có người nào.
Thi Khả Nhi cầm điện thoại di động của cô qua, ngón tay suông dài nhanh chóng lướt xuống trên màn hình, đọc nhanh như gió xem websites.
Cố Liên Thành, quản lý phòng thiết kế Nam Ngạn Thủ Tịch, nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế, tác phẩm tiêu biểu, ngôi sao sáng chói....
Mấy năm trước, bị một đám lưu manh xâm phạm tình dục, hư hư thực thực bị người luân phiên cưỡng gian.
Sau khi được chứng thật, chuyện này là phần tử ngoài vòng luật pháp bịa đặt giả tạo để hủy hoại danh dự của cô.
Xem hết những tư liệu có liên quan đến Cố Liên Thành, Thi Khả Nhi rời websites, trả điện thoại di động cho Thẩm Chanh.
Cô ấy im lặng một giây, lên tiếng: “Lúc một người đang hoài nghi một người khác, thường thường sẽ có một nguyên nhân cần thiết, đó chính là chỗ xung đột mâu thuẫn. Mà chị dâu chị tiếp quản Nam Ngạn chưa tới mười ngày, trước đó không có quen biết Cố Liên Thành, cho nên giữa chị và cô ta sẽ chưa từng có tiếp xúc gì, lại càng không có mâu thuẫn xung đột. Mà hiện tại chị điều tra cô ta, chứng minh đã có chuyện phía sau. Chị dâu, nếu như tin tưởng em, liền nói cho em biết chuyện chị thật sự muốn điều tra, em giúp chị.”