Hai mỹ nữ đứng tại chỗ, nghẹn họng trân trối, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
”Các người từ từ chơi.”
Thẩm Chanh lạnh nhạt quét nhìn ba người, xoay người rời đi.
Thi Vực nheo con ngươi lại, lúc cô vừa mở bước chân, liền duỗi cánh tay dài ra, cầm chặt cổ tay của cô, không cho cô có cơ hội đào tẩu.
Bị anh bắt lấy, Thẩm Chanh quay đầu lại: “Tôi là phụ nữ đứng đắn, không bán.”
”Phụ nữ đứng đắn lại đi tìm vịt?” Thi Vực giương môi, cười đến có chút không rõ thâm ý: “Đều là tìm đến, không bằng kết hợp qua một đêm?”
”Xin lỗi, tôi không thích kết hợp.”
”Không tới phiên em nói không.”
Dứt lời, Thi Vực dùng một cước đá văng cửa phòng bao, cưỡng chế túm cô vào phòng bao.
Tần Cận uống hơi nhiều, đang dựa vào ở trên ghế sofa hút thuốc, sau khi hút hết một điếu, cúi người rót ly rượu muốn uống.
Đang đưa đến bên miệng, cái ly đã bị người một phát đoạt lấy, sau đó nặng nề để xuống ở trên bàn thủy tinh.
”Đi ra ngoài.”
Thi Vực đứng ở trước mặt anh ta, sắc mặt âm lãnh, ánh mắt lạnh bạc, cao thấp quanh thân không có một chỗ không đang tản ra hơi thở nguy hiểm.
Tần Cận choáng váng xây sẩm đứng dậy, đưa tay vỗ ở trên bờ vai Thi Vực một chút, “Say rượu.... Mất lý trí, ông đây không chịu nổi, về nhà....”
Anh đi qua từ bên cạnh Thi Vực, mới phát hiện Thẩm Chanh đang đứng ở bên cạnh, cổ tay bị Thi Vực nắm chặt.
”Chị dâu, có phải là bắt được mèo thích trộm đồ tanh rồi không...”
Tần Cận cười sảng lãng, có vài phần men say, nhưng trong lòng rất rõ ràng.
Anh ta phất phất tay với Thẩm Chanh, thất tha thất thểu đi ra bên ngoài, lúc mở cửa phòng muốn đi ra ngoài, lại quay đầu lại nhìn Thẩm Chanh, cười đến tà khí: “Chị dâu, ngủ phục anh ấy! Như vậy sau này anh ấy tuyệt đối sẽ không làm xằng làm bậy ở bên ngoài...”
Nói xong, Tần Cận đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Ngăn cách ánh sáng bên ngoài, trong phòng càng thêm tối tăm.
Nhìn chai rượu và tàn thuốc đầy đất, Thẩm Chanh không khỏi cau mày lại.
Tay phải bị Thi Vực siết chặc không chịu buông ra, cô chỉ đành lấy điện thoại từ túi quần trong ra, sau khi mở khóa màn hình, gọi điện thoại qua cho Diệp Tử.
Có lẽ là đang ngủ, giọng nói Diệp Tử mệt mỏi lờ đờ: “Alo, mỹ nhân....”
”Đến số 666 đường Hưng An, quán bar Vụ Sắc nhận người.”
”Nhận người nào?” Diệp Tử mơ mơ màng màng hỏi, “Ai rơi ở đó vậy?”
”Đàn ông của em.” Thẩm Chanh nói.
”Em.... Đàn ông.... Tần Cận, anh ấy nằm bên cạnh em mà....” Diệp Tử nói xong, đột nhiên lại hoảng sợ: “Bên cạnh không có người! A, em nhớ ra rồi, buổi tối sau khi anh ấy và em ăn cơm xong, liền hẹn anh Thi Vực đi uống rượu rồi...”
”Ừ, anh ta uống say, nếu em không đến, anh ta sẽ bị những người phụ nữ khác mang về nhà.”
”A! Không muốn không muốn không muốn, em lập tức tới!”
Bên kia, Diệp Tử nghiêng người xuống giường, tiện tay nắm lấy một kiện áo khoác choàng lên người liền chạy ra ngoài.
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh cất điện thoại di động, mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
”Buông tay.”
Cô lạnh lùng mở miệng.
Thi Vực không có buông cô ra, mà là kéo cô vào trong ngực, dùng tay kia nhốt chặt eo của cô.
Thẩm Chanh cứ bị anh vây hãm ở trong ngực như vậy, đang muốn đẩy anh ra, chợt nghe anh lên tiếng: “Đời này cũng sẽ không buông tay.”
”Thật sao?” Thẩm Chanh nhếch môi cười: “Không buông tay, vậy lúc anh ngủ với những người phụ nữ khác, không phải muốn em ở bên cạnh xem cuộc chiến chứ? Một nam hai nữ, tiêu chuẩn quá lớn, em sợ em xem chảy máu mũi.”
”Thẩm Chanh Tử.” Anh híp mắt, ẩn giận: “Nói lại lần nữa thử xem.”