Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May


"Em đi nơi đó làm gì?" Anh hỏi.


"Này...." Tô Cửu Y có chút khó xử, cô đâu thể nói với Thi Ngạo Tước cô đến điều tra vị hôn phu tương lai của cô chứ.


Nghe cô ấp úng muốn che dấu cái gì đó, Thi Ngạo Tước lạnh lùng mở miệng: "Tự đón xe trở về."


Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.


Nghe được trong ống nghe truyền đến âm thanh "Tút tút", Tô Cửu Y sửng sốt mấy giây, hối hận không thôi.


Sớm biết thế cô đã tùy tiện biện lý do, nói vậy không chừng Thi Ngạo Tước còn có thể mềm lòng, hiện tại anh trực tiếp cúp điện thoại, đến một cơ hội nói chuyện cũng không cho cô, nhất định là tức giận rồi.


Tô Cửu Y có chút do dự, muốn gọi qua lần nữa nhưng lại không có dũng khí, sợ anh không tiếp sẽ giội cho mình một chậu nước lạnh, sợ anh tiếp thì sẽ giận chửi mình.


Xoắn xuýt rất lâu cũng không có giải quyết được.


Nếu như Thi Ngạo Tước thật sự không đến, cô tạm thời vẫn không thể rời khỏi nơi này một bước.


Nhưng đây là tại sao?


Rốt cuộc Cảnh Nhân đang làm gì?


Tô Cửu Y có chút nghi hoặc, cẩn thận hồi tưởng lời nói và vẻ mặt Thích Cảnh Nhân lúc ấy, rất chân thành rất cẩn thận, hơn nữa còn tận lực hạ thấp giọng nói, như là sợ bị người nào nghe qua.


Chẳng lẽ.... người muốn bắn mình trước kia xuất hiện rồi?


Tô Cửu Y bị ý nghĩ của mình dọa cho hết hồn, ngay sau đó lại hủy bỏ cái ý nghĩ này, nếu thật sự như vậy, vậy Cảnh Nhân sẽ quá nguy hiểm rồi.


Có thể là bảng "Tạm không cung rượu" khiêu khích khiến khách hàng bất mãn, sau đó có người trách cứ đến chỗ quản lý, quản lý chạy tới, dò hỏi nhân viên phục vụ có nhìn thấy Thích Cảnh Nhân hay không.


Tô Cửu Y ôm gối ngồi bệt dưới đất, không có phát ra một chút âm thanh.


Ban đêm gió lớn.


Thích Cảnh Nhân đi theo người đó tới chỗ rẽ, hành lang Ciaos đều rất dài, người đó vừa vặn bại lộ ở trong tầm mắt của cô, thân mặc T-shirt và quần dài màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen, bả vai rất rộng, ngoài trừ hình tượng xác ướp cô nhìn thấy ở trong máy giám sát, 1m78, 70kg, hẳn là gần đúng.


Anh ta vẫn luôn cúi đầu đi, hai ba bước lại quẹo vào một hành lang khác.


Thích Cảnh Nhân không dám chậm trễ, vẫn luôn đuổi sát phía sau, nhân tiện gọi điện thoại cho Tần Thiếu Bạch, bảo anh đến thông báo bảo an phòng quan sát, để bọn họ nhìn chằm chằm vào tình huống máy giám sát tầng này.


Cô đi theo người nọ bảy rẽ tám quẹo vào cầu thang, cuối cùng ra ngoài từ sau cửa lớn an toàn.


Cái cửa ra này có rất ít người biết, ban đầu khai thông nó ra chỉ là vì ứng phó tình huống đột phát, cho nhân viên công tác một lối đi khác.


Sao người này sẽ biết lối đi này? Chẳng lẽ thật sự có nội ứng?


Thích Cảnh Nhân quan sát thiết bị chung quanh một chút, đây là một đoạn đường nhỏ sau quảng trường buôn bán phồn hoa, rất là bình thường.


Cô nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng.


Nơi này cách góc sân sau Ciaos rất gần, nói cách khác, nếu như ngày đó có người nghe lén cô và Cửu Y nói chuyện, sau đó ẩn núp nổ súng với cô, cũng hợp tình hợp lý.


Sẽ không thật sự là chị An chứ....


Cô vừa suy nghĩ, vừa đi theo người đó quẹo vào một đường tắt.


Con đường nhỏ này nhìn có vẻ đã bỏ phế thật lâu, góc tường chất đầy đồ bỏ đi, một mùi hôi thúi, cô nắm lỗ mũi, thả nhẹ bước chân đi qua.


Chính ngay lúc này, người nọ đột nhiên ngừng lại, anh ta dường như đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, dừng lại hai giây, sau đó liền quay đầu lại.


Một con mèo lang thang chui ra từ thùng rác bên cạnh, "Meo meo" một tiếng, gặm cắn túi nhựa bỏ hoang.


Người đàn ông lại tìm hiểu tình huống chung quanh một chút, sau khi không có phát hiện dị thường gì lại tiếp tục đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK