Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May


Chuyện Thi Ngạo Tước làm luôn rất thận trọng, dù hiện tại anh nắm giữ những tin tức này, vẫn không đủ dùng câu ra hung thủ đứng phía sau, bởi vì đối phương không có tổn thương đến lợi ích của bản thân anh, căn cứ nguyên tắc của anh, còn chưa cần phải dùng thủ đoạn quá mức.


"Gấp gáp về nhà như vậy?" Anh liếc mắt nhìn cô, câu nói có hàm ý khác.


"Sao có thể." Cô ước gì vẫn luôn ở chỗ này, như vậy Tô Trấn Hùng liền không tìm được cô, cô cũng không cần mỗi ngày đều sống ở trong ngôi nhà lạnh như băng đó nữa, "Tôi chỉ là muốn nhanh thoát khỏi móng vuốt lão vu bà kia thôi."


"Lão vu bà?"


"Chính là người an bài công việc cho chúng tôi, quản sự á...."


Lúc Tô Cửu Y nói đến đây, cả khuôn mặt đều phát sáng rạng rỡ, đôi gò má trắng nõn lộ ra mỹ cảm tinh tế như tơ lụa, môi trên nghịch ngợm vểnh lên tỏ vẻ bất mãn của cô.


Đôi mắt óng ánh trong suốt, như là hồ nước gợn sóng mênh mông, sau lưng của cô là ánh mặt trời sáng lạn, dường như truyền đến từ nơi xa xôi, kết nối giữa cô và thế giới này liền trở nên hư ảo.


"Không phải anh phải ra khỏi cửa sao?" Bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn đến có chút ngượng ngùng, Tô Cửu Y dời chủ đề, nghiêng đầu nhìn xe phía sau anh, cũng chú ý đến bùn bẩn trên cửa kính xe, "Xe bẩn rồi?"


"Ừ." Thi Ngạo Tước gật đầu, tay giơ lên nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, "Cho em thời gian mười phút, lau sạch sẽ."


"Gì?" Mặc dù cô là nữ hầu, nhưng ít nhất cũng quyền lợi công dân, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cô không có nghĩa vụ phải rửa xe thay anh, "Anh lái ra tiệm rửa xe rửa không phải là được rồi ư..."


Nói câu này, cô chỉ là oán trách phàn nàn chút thôi, bởi vì cô rất rõ ràng tính tình Thi Ngạo Tước, nếu anh lên tiếng, chính là không để cho người phản kháng.


Vẻ mặt Thi Ngạo Tước lạnh nhạt ngồi ở dưới dù che ánh mắt trời dưới vườn hoa, lười nhác híp mắt, tầm mắt rất hứng thú rơi vào trên người Tô Cửu Y, cô đang khom người kéo ống nước tưới hoa ở trong bụi cỏ ra.


"Tranh thủ thời gian, chỉ còn tám phút." Giọng nói Thi Ngạo Tước không nhanh không chậm truyền đến.


Nhà tư bản ép máu này!


Tô Cửu Y kéo theo ống nước đi đến trước xe, tức giận bất bình mở van vòi nước ra, kết quả bởi vì khí ép trong máy bơm nước quá lớn, tất cả nước lập tức vọt lên, nước chảy vọt tới trên cửa sổ xe lại bắn ngược trở về, xe rửa chỉ cách Tô Cửu Y một mét.


Khí trời giữa tháng bảy rất dữ dội, bị dính như vậy ngược lại rất nhanh lạnh lẽo.


"Em ổn chứ?" Nhìn thấy bộ dáng ướt sũng của cô, Thi Ngạo Tước không nhịn được nhướn môi, rõ ràng muốn cười, lại khắc chế không để cho mình bật cười.


Tô Cửu Y đóng vòi nước, lau nước trên mặt một chút, quần áo trên người mình đều sắp sửa ướt hết, tóc trên trán cũng bắt đầu nhỏ giọt.


"Cho em ba phút đi thay quần áo." Ma âm của Thi Ngạo Tước lại vang lên, "Nếu không trừ tiền lương."


Là nữ hầu nào thì thầm nói với cô, nói Thi Ngạo Tước nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng trên thực tế rất tốt với người làm!


Tô Cửu Y đi như chạy trở lại gian phòng của mình, thời gian vừa mở cửa đã đến ba phút, cô chưa kịp phàn nàn, mở tủ quần áo của mình lấy ra một bộ quần áo mới, hai ba phát mặc lên người.


Sau khi thay quần áo xong lại chạy về vườn hoa, nhiệt độ bên ngoài cao hơn, như là tiến vào lồng hấp, cánh tay của cô có chút không quen với sự thay đổi của nhiệt độ, nổi lên một tầng da gà rất nhỏ.


Sau khi tới cô phát hiện Thi Ngạo Tước đang lau xe, tay áo sơ mi trắng khẽ vén lên, lộ ra cổ tay cảm giác trắng nõn, thân thể cao to đứng thẳng tắp, cả người nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái, không hợp với mùa hè nóng bức này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK