Thẩm Chanh vốn cho rằng Thi Vực sẽ tìm một chút lấy cớ ngăn trở cô rời giường, không ngờ anh lại sẽ đồng ý với lời nói của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Cho nên hiện tại anh có ý gì?"
"Đi cùng em." Thi Vực cười quyến rũ, cúi đầu hôn một cái ở môi cô, như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng rời khỏi môi của cô, thấp giọng nói ở bên tai cô: "Chuyện bắt kẻ thông dâm này, cho tới bây giờ anh đều chưa làm qua, hôm nay muốn vì em phá một lệ."
Phá lệ một lần....
Thẩm Chanh cảm thấy mình lại hư hỏng, bởi vì cô giống như nghe phá lệ thành phá cái chỗ kia.
Kể từ sau khi theo người đàn ông này, cô liền đi lên đường nghiêng, mỗi ngày đều nghĩ một chút chuyện không đứng đắn trong sự đầu độc của mình.
Sau khi hai người rời giường thu thập đơn giản một phen liền đi ra cửa, dựa theo địa chỉ Thi Khả Nhi gởi tới, lái xe đi trước.
Sau 32 phút, xe dừng ở bên ngoài trang viên ngôi nhà xa hoa.
Tòa trang viên này rất lớn, tất cả tường rào bên ngoài đều xây từ gỗ đàn hương cao cấp, gió nhẹ thổi qua, mùi đàn hương nhàn nhạt từ từ trở nên nồng đậm, sau đó lại tiếp tục trở thành nhạt, rất dễ chịu.
Khi Thẩm Chanh nhìn thấy tòa trang viên này liền cảm thấy có chút bàng hoàng, nhìn lại từ bên ngoài, cổ kính, giống như là một tòa nhà cổ những năm đầu.
"Anh biết chỗ này không?"
Ở thành Đô lâu như vậy, Thẩm Chanh cũng không biết ở ngoại ô có một chỗ như vậy, thậm chí không có nghe người nhắc qua.
Thi Vực ừ một tiếng, "Nghe nói tòa nhà này là một cung điện vị đế vương để lại, mới đầu có chút cũ kỹ, sau khi trải qua cải tạo và tu kiến, đổi mới trở thành bộ dáng bây giờ."
Thẩm Chanh trầm lắng suy tư gật đầu, cũng không nói gì.
Cô có chút nghi hoặc, nếu như là đế vương từng ở, vậy trong này phải có khu bảo vệ mới đúng, sao có thể mặc người xâm nhập?
"Anh đại khái đoán được chủ nhân tòa nhà này là ai rồi."
Thi Vực đưa tay nắm ở vai của cô, ngón tay suông dài thuận tiện vuốt ve từ xương đòn vai của cô lên, anh giơ khóe môi lên, vẽ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Chẳng lẽ là tổng thống?"
Thẩm Chanh đột nhiên nghĩ đến Mạc Cẩn, bởi vì theo ý cô, người cao thấp cả nước có thể ở trong này, chỉ có một người như tổng thống là đủ tư cách.
Thi Vực không có trả lời vấn đề của cô, mà là nắm vai cô đi vào bên trong, cửa gỗ trang viên mở toang hoang, hơn nữa không có người trông coi.
Càng đi vào bên trong, lông mày Thẩm Chanh càng siết chặt, trong này sẽ không phải là có âm mưu gì chứ.
Nếu như Mạc Cẩn ở nơi này, vậy trong này hẳn là sát thủ và bảo vệ mai phục bốn phía, đến đảm bảo an toàn của anh.
Nhưng suốt chặng đường đến, đừng nói là sát thủ, chỉ là một người giúp việc cũng không thấy qua.
Thẩm Chanh cực kỳ nghi hoặc, nhưng Thi Vực lại thần thái tự nhiên, một tay anh cắm ở trong túi quần, một tay dẫn tay của cô, từ đầu đến cuối vẫn ung dung thản nhiên.
Đi qua một con đường nhỏ khoảng 150 mét, bước chân Thi Vực chậm lại, Thẩm Chanh cũng thả chậm bước chân theo.
Phía trước chính là tòa nhà lầu chính, lầu chính và phong cách cổ xưa bên ngoài khác biệt rất lớn, từ tường gạch màu xám tro, nhìn tỉ lệ ngói, hẳn là đã đổi mới một thời gian ngắn rồi.
Thẩm Chanh đánh giá lầu chính một chút, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thi Khả Nhi, sau khi vang lên bốn tiếng chuông, điện thoại liền tiếp thông.
Sau đó, truyền đến giọng nói của Thi Khả Nhi: "Alo, chị dâu."
"Chị đến rồi, bây giờ đang ở phía dưới lầu chính. Em thì sao, đang ở đâu?" Đặt mình ở trong một hoàn cảnh xa lạ như vậy, Thẩm Chanh không khỏi hạ thấp giọng nói.
Thi Khả Nhi đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại, lập tức thò đầu ra nhìn xuống, nhìn thấy hai người, cô ấy liền ngoắc tay ra hiệu.