Nói chuyện phiếm với Thích Cảnh Nhân một hồi, Tô Cửu Y bị quản sự gọi đi, bởi vì phần lớn nữ hầu nhà họ Thi đều chưa từng tiếp xúc với Thẩm Chanh, cho nên quản sự cố ý nói chuyện giác ngộ cho mọi người.
"Phu nhân không thích người ở sau lưng nói huyên thuyên rối loạn, về sau mọi người có buôn dưa lê gì đó, tốt nhất là buổi tối trở về phòng nói."
"Tiên sinh thích sạch sẽ, món đồ bên cạnh ngài ấy không cho phép bất kỳ người nào đụng vào ngoại trừ phu nhân, cho nên các người tốt nhất nhớ kỹ."
"Mỗi ngày Thiên Tước thiếu gia muốn ăn sáu loại trái cây tươi, lúc ngủ cậu ấy thích không bật đèn, cho nên đèn đường lối đi nhỏ tầng lầu phòng của cậu ấy, vào trước chín giờ phải nhớ tắt đi."
Nhóm nữ hầu không dám có một chút sơ sót, dù sao các cô rất rõ ràng, nếu phạm một trong những sai lầm đó, các cô liền có thể sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Thi.
Phải biết rằng, cách mỗi năm năm nữ hầu nhà họ Thi mới có thể chọn lựa người mới một lần, muốn vào nhà họ Thi làm việc cũng không dễ dàng, cho nên tất cả mọi người rất rõ ràng quan hệ giữa lợi và hại.
Sau khi quản sự thông báo xong, gọi Tô Cửu Y đến một bên, cho rằng quản sự là vì chuyện xin nghỉ buổi sáng nên muốn dạy dỗ mình, Tô Cửu Y cúi đầu, đã làm xong chuẩn bị sẽ bị mắng một cẩu huyết lâm đầu.
"Ôi tôi nói, Tô Cửu Y, có phải cô rót thuốc mê gì cho Tước thiếu rồi không?" Quản sự vừa mở miệng, liền vào chủ đề chính: "Trước đó Tước thiếu xin cho cô nghỉ mấy lần đều bởi vì cô không thoải mái, nhưng hôm nay tôi thấy cô rất tốt, cô đây là dùng chiêu gì vậy, truyền thụ tôi mấy chiêu, như vậy tôi cũng có thể tự xin nghỉ nhiều."
Tô Cửu Y nghe tiếng, không kiềm được ngơ ngẩn, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, hỏi quản sự: "Sao, Tước thiếu lại xin nghỉ cho tôi ư?"
Quản sự hoảng hồn, "Tước thiếu xin nghỉ cho cô, người trong cuộc như cô lại không biết?"
"Cái kia...." Trên thực tế Tô Cửu Y thật sự không biết, cô vốn định qua lúc nghỉ trưa giữa lại đến báo cáo, kết quả bị quản sự gọi đến nơi này. Về phần lúc trước Thi Ngạo Tước từng nói gì với quản sự, cô không hiểu rõ tình hình chút nào.
Quản sự khoát khoát tay, "Được rồi, không nói cái này nữa. Nếu Tước thiếu đã lên tiếng, cô nên làm gì thì làm cái đó đi. Hôm nay cô không có việc gì làm đâu."
"À."
Đến khi quản sự đi nơi khác, Tô Cửu Y vẫn còn đứng tại chỗ, cô rối rắm nghĩ hoài không ra, tại sao Thi Ngạo Tước phải xin nghỉ cho cô chứ?
Suy nghĩ hồi lâu nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu, cô liền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thi Ngạo Tước.
.... Tước thiếu, anh xin nghỉ cho em à?
Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, cô ngồi xuống ở bồn hoa bên cạnh, vừa chờ Thi Ngạo Tước trả lời, vừa nghịch bùn đất trong bồn hoa.
Điện thoại đột nhiên chấn động một chút, Tô Cửu Y lập tức cầm bùn đất trên tay vỗ sạch sẽ, sau đó mở khóa xem xét.
Là tin nhắn Thi Ngạo Tước gởi tới.
.... Ừ.
Chỉ có một chữ đơn giản, không có giải thích dư thừa.
Lúc trước khi Thi Ngạo Tước đưa Tô Cửu Y trở lại, dừng lại không đến mười phút liền lại lái xe đi ra ngoài, nghĩ anh có thể đang bận công việc, Tô Cửu Y cũng không có ý định tiếp tục quấy rầy anh, khóa điện thoại lại, thả về trong túi quần.
Vừa thả về, điện thoại lại chấn động lên, Tô Cửu Y nhíu nhíu mày, lại lấy di động ra lần nữa, lại là một tin nhắn đến từ "Boss".
.... Một tiếng nữa anh trở về, nhớ nấu cơm.
Cực kỳ giống giọng điệu chồng nói với vợ, Tô Cửu Y nhìn, cảm thấy trong lòng ấm áp, nụ cười bất giác dâng lên trên khóe môi, nhưng cô lại không có phát giác được.
Cô rất nhanh trả lời lại một tin:
.... Biết rồi, đã nói rau cần cải bó xôi xào, nhất định làm cho anh ăn.