Ảnh bìa tạp chí giải trí, là một nam diễn viên để xích trần nửa thân trên, dáng người vô cùng tốt.
Thi Vực chỉ thoáng nhìn lên tạp chí trên tay Thẩm Chanh, trong con ngươi liền toát ra hơi thở nguy hiểm. Tiến lên một phát túm lấy tạp chí trong tay người phụ nữ nào đó, tay vừa nhấc, liền ném thật xa.
Thẩm Chanh hờ hững ngẩng đầu, liếc nhìn Thi Vực, nhếch môi: “Cái đó không có phóng xạ.”
Thi Vực nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: “Dáng dấp quá xấu, sẽ ảnh hưởng đến con trai anh.”
“....”
Xấu sao?
Đây rõ ràng chính là ghen tuông nổi lên!
Thẩm Chanh nhíu mày, cũng không có ý định để ý đến anh, đứng dậy vòng qua anh, đi đến bên giường nằm xuống.
Thi Vực nhìn cô, lúc đang muốn mở miệng nói cái gì đó, điện thoại vang lên.
Trên khuôn mặt đẹp trai mang theo vài phần không vui, nhưng vẫn tiếp nghe điện thoại: “Nói.”
Giọng nói giống như gió lạnh, thẳng tắp xuyên qua lỗ tai người đầu bên kia điện thoại, khiến người ta không rét mà run.
”Này.... Cái kia, boos, công ty có phần văn kiện rất quan trọng cần ngài tự mình xử lý.... Ngài xem....”
Người bên kia điện thoại cẩn thận, sợ mình sơ ý một chút sẽ chọc giận vị diêm vương gia này, dù sao nói cho cùng, vẫn là mạng nhỏ quan trọng.
”Ừ.”
Lạnh lùng quẳng xuống một chữ, không đợi đối phương mở miệng liền cúp điện thoại.
Người đầu bên kia điện thoại xoa mồ hôi lạnh một chút, chuyện này thật đòi mạng....
Thi Vực tiện tay bỏ điện thoại di động về trong túi quần, nhìn người trên giường: “Anh tới công ty một chuyến.”
”Ừ.”
Nghe được một chữ ngắn ngủi, mặt Thi Vực lộ ra lạnh lẽo, đúng vậy, hiện tại anh cực kỳ khó chịu.
Cất bước tiến lên, hai tay chống trên giường, cúi đầu chính là liền hôn, hôn đến khi sắc mặt Thẩm Chanh đỏ bừng, bắt đầu đẩy anh thì mới bằng lòng thôi.
”Ở nhà nghe lời, trở về lại thu thập em.”
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Chanh trả lời, liền chỉnh sửa tốt quần áo, thắt cravat xong liền đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Thi Vực căn dặn người giúp việc làm một chút có món ăn dinh dưỡng, mới đi đến công ty.
Thẩm Chanh đứng cạnh cửa sổ, nhìn xe chậm rãi lái ra biệt thự, khóe môi bất giác giương lên.
Sau khi Thi Vực tới công ty, bắt đầu phê duyệt một chút văn kiện quan trọng vừa đưa lên.
Người đang làm việc trong phòng, nhưng trái tim vẫn ở trên người cô gái nhỏ trong nhà.
Đặt bút xuống, anh nhướng mày, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc.
Vốn muốn gửi cho Thẩm Chanh một tin nhắn, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn dừng ý nghĩ này lại, vươn tay liền ném điện thoại di động sang một bên.
Nhắm mắt lại ngưỡng dựa vào trên ghế dựa, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng, khiến nhân viên đi vào đưa văn kiện không dám thở mạnh, sợ sơ ý một chút, liền chọc giận vị lão gia này.
Lúc mười giờ sáng, Thẩm Chanh thay xong quần áo, đi xuống lầu.
Người giúp việc nhìn thấy cô, vội vàng đi lên dìu đỡ, sợ cô có sơ xuất gì.
”Thiếu phu nhân, lúc ra cửa thiếu gia căn dặn chúng ta hầm canh cá, cô có muốn uống một chút không?”
”Ừ.”
Thẩm Chanh gật gật đầu, đi đến trước bàn cơm ngồi xuống.
Rất nhanh, người giúp việc liền bưng canh cá lên, múc cho cô một chén.
Nhiệt độ canh khống chế được vừa vặn, không lạnh cũng không bị phỏng.
Thẩm Chanh đã uống vài ngụm, quay đầu căn dặn người giúp việc: “Một lát nữa tôi phải đi ra ngoài một chuyến, bảo tài xế sắp xếp một chút.”
”Dạ, thiếu phu nhân.”
Tài xế chuẩn bị tốt xe, Thẩm Chanh vừa vặn đi ra.
Vừa nhìn thấy cô, tài xế liền lập tức mở cửa xe ra, đợi cho sau khi cô ngồi vào, mới cẩn thận đóng cửa xe.
Vòng qua đầu xe ngồi trên ghế lái, nổ máy, chậm rãi lái xe đi ra ngoài.