Khi nhìn thấy nickname "Chanh Chanh Chanh Chanh Tử" này, Thi Vực hiển nhiên đã không thể nổi lên một chút hào hứng với chuyện công tử nhà họ Thẩm phong lưu kia rồi.
Anh thậm chí không mở đám ảnh chụp này ra, liền kéo trang web xuống, xem những động thái khác.
Số Microblogging của Chanh Chanh Chanh Chanh Tử này, ngoại trừ một động thái mới nhất, trước khi còn đăng một động thái khác.
Nội dung là: Các người gặp người phụ nữ nào bị kết hôn chưa! Tôi chính là người đó!
Nhìn thấy tin này, Thi Vực giương môi, lan tràn nụ cười đến càng sâu.
Quả nhiên, chỉ có người phụ nữ của anh, mới nghĩ ra được nickname cá tính như vậy.
Bình luận phía dưới nhiều đến một vạn lời, đều là một chút gì đó:
"Có thể bị kết hôn, đó là cô tốt số!"
"Bà đây đã ba mươi tám vẫn chưa có đối tượng, sao không có đàn ông đến khiến cho tôi bị kết hôn!"
"Đàn ông có năng lực mới có thể khiến cho cô bị kết hôn, mặt trắng nhỏ không có năng lực, đều bị phú bà bao dưỡng rồi! Cô gái, cô liền biết đủ đi!"
"Hiện tại thời đại này, khắp nơi đều là gái ế, cô bị kết hôn không nên lén vui mừng sao?"
Bình luận như thế thật sự quá nhiều, tất cả đều là đang khuyên bảo chủ nhân đăng tin, nếu đã kết hôn, liền phải quý trong linh tinh.
Nhìn một phần bình luận, tâm tình Thi Vực khó khỏi rất tốt, nụ cười bên môi phát ra càng sâu.
"Thi đại thiếu gia, cậu chưa thấy qua phụ nữ à, loại mặt hàng như Tô San mà cũng có hứng thú?"
Thấy Thi Vực không chớp mắt nhìn chăm chú, Đường Diễm cảm thấy đặc biệt không còn gì để nói.
Chẳng qua chỉ là nhân tiện cho anh ta liếc mắt nhìn mà thôi, có cần phải xem cẩn thận như vậy không, hơn nữa ngay cả mắt cũng không nháy một chút.
Thi Vực mặc kệ anh ta, nhìn một hồi lâu, mới ném điện thoại trả lại cho anh ta.
Đường Diễm vừa tiếp di động qua, chợt nghe được người nào đó lạnh lùng mở miệng, "Lập cho tôi một tài khoản Microblogging."
"Lập cái gì?" Đường Diễm cho là mình nghe lầm, cho nên cảm thấy cần phải xác nhận lại.
"Microblogging!" Thi Vực nhấn mạnh giọng nói, rõ ràng có chút không vui.
"Cậu cũng muốn chơi Microblogging?"
Thi Vực muốn chơi Microblogging, chuyện này truyền đi, tuyệt đối oanh động toàn thành.
Một người giá trị xa xỉ, gia thế mấy ngàn triệu thậm chí nhiều hơn, giàu có đẹp trai, lại có thể không có phẩm vị như vậy, học người chơi Microblogging.
Thi Vực liếc xéo anh ta, rất lãnh đạm mở miệng, "Sao, có ý kiến?"
Đường Diễm vội ho một tiếng: "Ý kiến ngược lại không có, nhưng, cậu sẽ chơi ư, biết chơi như thế nào không? Cậu là muốn tán phụ nữ trên đó, hay là trêu chọc em gái nhỏ?"
Thi Vực: "...."
"Không nói gì, đó chính là sẽ không chơi, cũng không biết chơi như thế nào, nếu cậu muốn cưa phụ nữ và trêu chọc em gái nhỏ, đến thẳng quán bar là được, học người chơi Microblogging làm gì."
Thi Vực: "...."
"Thi đại thiếu gia, tôi nói thật, với chỉ số thông minh kia của cậu, không chơi Microblogging được đâu."
"Chẳng lẽ tôi còn không học được?" Khó khăn lắm, Thi Vực bị người ghét bỏ chỉ số thông minh thấp mà vẫn không có tức giận.
"Ha ha ha! Chết cười tiểu gia rồi! Thật ra loại chuyện này là mọi người đều biết chơi, cậu lại có thể nghiêm trang nói cho tiểu gia cậu sẽ học được.... Ha ha...." Đường Diễm cười đến không nín được.
"Nói lại lần nữa xem."
Thi Vực nhìn anh ta, trên người bắt đầu toát ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo, giống như có thể lăng trì người khác.
"Khụ! Cậu bảo tiểu gia nói tiểu gia liền nói sao, tiểu gia không có nghe lời như vậy."
Nếm qua mấy lần quyền mạnh của Thi Vực, Đường Diễm đã sớm học thông minh, thân thể di động về phía sau một chút, duy trì một khoảng cách nhất định với anh.
Thi Vực chẳng muốn so đo với anh ta, bưng rượu đỏ trên bàn lên uống một ngụm, mới mang theo vài phần không kiên nhẫn mở miệng, "Bảo cậu lập nick thì cậu liền lập, đừng nói nhảm."