Cây lim, còn có tên là cây nam, chia làm mấy loại kim ti nam, hương nam, thủy nam, những loại gỗ lim này cực kỳ cứng rắn.
Mà ở chỗ cầu thang chọn dùng chính là hương nam, hương nam đắt giá chính hiệu, dùng nhiều cho tạo thuyền và cung điện.
Hương nam cực kỳ trân quý, là tên loại thực vật hoang dại được xếp vào sách ghi chép cần bảo vệ trọng điểm cấp quốc gia.
Thẩm Chanh không thể quen thuộc với cây lim hơn nữa, bởi vì ban đầu lúc ở trường học, cô đã làm diễn thuyết về cây lim, cho nên rất rõ tầm quan trọng của cây lim.
Nơi này ban đầu quả thật là nơi đế vương từng ở, cho nên dùng hương nam để xây dựng cũng không kỳ lạ quý hiếm.
"Một mình em đi lên là được rồi, anh ở phía dưới chờ em."
Nghĩ đến Thi Khả Nhi có thể có chút phiền phức, Thẩm Chanh định đi lên một mình.
Thi Vực ừ một tiếng, ngược lại cũng không có ý muốn dây dưa với cô, sau khi trộm hương ở môi cô một cái liền buông cô ra.
Thẩm Chanh cầm quần áo đi lên lầu, Thi Vực chính là ở sau khi cô lên lầu mới lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại đi.
Điện thoại tiếp thông, anh chỉ nói câu: "Đây là đạo đãi khách của anh?" Liền cúp điện thoại.
Thi Mị hiện thân vào năm phút sau, anh ta đi ra từ phòng sách trên lầu, thấy Thi Vực đang ngồi ở trên sofa dưới lầu hút thuốc, anh ta giơ khóe môi lên, ngay sau đó mở bước chân ra đi xuống cầu thang.
"Làm sao chú biết tôi mua nơi này?"
Anh ta ngồi xuống đối diện Thi Vực, nghiêng thân cầm lấy hộp thuốc lá từ trên bàn trà rút một điếu thuốc đi ra, ngậm trong miệng đốt lên, dùng sức hít một hơi.
"Đoán."
Thi Vực lạnh nhạt trả lời một câu.
Anh giang hai cánh tay dựa vào ở trên ghế sofa, hai chân xếp chồng, lười nhác đến cực điểm.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên mặt anh, dường như phủ lên phía trên một lớp sáng bóng quyến rũ, ngũ quan vốn lập thể, càng lộ ra hình dáng rõ ràng.
Tựa như một vương giả đối diện thiên hạ, cao thấp quanh thân tản ra sự cao quý làm cho người say mê.
So với anh, Thi Mị không thua anh chút nào, bề ngoài cũng cực kỳ anh tuấn xinh đẹp, dáng người cường tráng, từ trên xuống dưới mỗi một chỗ đều giống như hàng mỹ nghệ được tỉ mỉ điêu khắc ra từ nhà nghệ thuật đẳng cấp.
Khí chất hai người xuất sắc, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, gần như không tìm ra chút tỳ vết nào ở trên người bọn họ.
Nếu như nhất định tìm ra một khuyết điểm ở trên người bọn họ, đó chính là, quá hoàn mỹ.
Thi Mị giương môi cười cười, bóp tắt đầu thuốc lá ở trong gạt tàn thuốc, sau đó rót một ly rượu đỏ đưa cho anh, "Rượu đỏ lâu năm vừa vận chuyển bằng máy bay về từ nước ngoài vào tối hôm qua, thử xem vị thế nào."
Thi Vực ngồi ngay ngắn, nhận ly rượu anh ta đưa tới, tư thái ưu nhã lay động rượu đỏ trong ly một chút, sau đó đưa đến bên môi khẽ nhấp một ngụm.
Chất lỏng rượu vào miệng liền tan, không đậm đặc, không nhạt, không ngọt, không sáp, vừa đủ.
Quả thật độ tinh khiết cao hơn rượu đỏ bình thường, vị ngon.
"Cũng không tồi."
Bình thường rượu đỏ Thi Vực uống đều là rượu đỏ lâu năm đắt giá chính hiệu, rất ít khi uống rượu đỏ bình thường, cho nên rất bắt bẻ với rượu, khó khăn lắm mới làm ra đánh giá tốt với rượu một lần.
Thi Mị nhếch môi cười cười, không nói gì thêm.
Anh ta rót cho mình một ly rượu, ung dung tự nhiên uống.
Hơn phân nửa ly rượu đỏ bị anh ta uống đến chỉ còn mỗi một ngụm, anh ta nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu, ngửa đầu rót toàn bộ rượu vào trong miệng.
Đợi cho chất lỏng rượu nhuộm dần trong miệng, tản đi, anh ta mới nhìn về phía Thi Vực, cười nhẹ một tiếng: "Chú không có gì muốn hỏi sao?"
"Có." Thi Vực lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, môi mỏng nhẹ gợi lên, "Lúc tối hôm qua, có làm thật hay không?"