Mục lục
Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May


Thi Vực kéo Thẩm Chanh đến trong ngực, không phải hạch hỏi cô, mà là thay cô kéo áo lên trên một chút.


Thật ra đây là lễ phục thiết kế cổ áo vốn rất bảo thủ, chỉ lộ ra bộ phận xương đòn vai trở lên, nhưng anh vẫn cảm thấy lộ quá nhiều.


”Tôi đi xuống trước.”


Phượng Cửu Mị đã đi tới, cười vỗ ở trên bờ vai Thi Vực một chút, liền trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh, sải bước ra khỏi phòng.


Sau khi anh ta ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.


Trên giường, không biết tại sao hai tiểu bảo bối lại lay động thân thể, sau đó ôm lấy nhau.


Tiểu Thiên Tước nâng bàn chân nhỏ lên, lảo đảo đưa tới trước mặt Tiểu Ngạo Tước.


”Y....”


Tiểu Ngạo Tước chợt ôm lấy chân của Tiểu Thiên Tức, ngậm vào trong miệng mút.


”Chậc chậc....”


Vừa mút lấy chân béo ụt ịt, vừa không ngừng chảy nước miếng.


”A a....”


Tiểu Thiên Tước bị ôm lấy chân, không lật thân thể nhỏ được, vì vậy cũng ôm lấy tay Tiểu Ngạo Tước mút.


Trong lúc mút chậc chậc, nước miếng chảy ra theo khóe miệng của bé....


Nghe thế tiếng động, Thẩm Chanh quay đầu liếc mắt nhìn.


Thấy hai túi sữa nhỏ đang ôm nhau mút, không kiềm được cau mày lại, “Xem con trai của anh đi.”


Thi Vực nhìn lướt qua trên giường, dửng dưng mở miệng: “Con trai anh thì sao?”


”Vừa uống sữa xong liền đói rồi, thấy cái gì thì ngậm cái đó, ngậm lấy cái gì liền mút cái đó. Ngay cả đầu ngón chân cũng không buông tha, hơn nữa còn ăn đến rất vui vẻ.” Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, “Có phải học theo anh không?”


”Hửm?”


”Anh cũng thấy em liền hôn, hôn liền ăn.”


Mắt sắc Thi Vực u ám, “Thẩm Chanh Tử, em lại làm chọc lửa?”


”Không trêu chọc lửa, nói sự thật mà thôi.” Thẩm Chanh nói xong, đi đến bên giường ngồi xuống, động tác dịu dàng tách hai tên nhóc kia ra, sau đó cầm lấy ngọc bội trên cổ bọn chúng cho Thi Vực xem, “Anh trai của anh tặng.”


Thi Vực cũng đi tới, ngồi xuống ở cạnh cô, nhìn thấy hai khối ngọc bội này, anh chỉ ừ một tiếng.


”Chắc là có chút mắc.”


Chỉ nhìn riêng độ sáng bóng của ngọc bội, Thẩm Chanh liền cảm thấy giá trị nhất định xa xỉ.


Huống hồ, còn là ngọc dương chi thượng đẳng.


Thi Vực cũng không quá để ý, “Mắc một chút cũng được, dù sao anh ta cũng không thiếu tiền.”


Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, anh lại đứng lên, căn dặn nói: “Thời gian gần tới, em trước sửa soạn một chút, anh xuống dưới chờ em.”


Thẩm Chanh gật đầu, chờ anh rời khỏi phòng, tự mình thay đổi quần áo cho hai tiểu bảo bối.


Sau khi tất cả sẵn sàng, cô ôm lấy Tiểu Thiên Tước, cũng căn dặn người giúp việc ôm Tiểu Ngạo Tước cùng xuống lầu với cô.


”Để tôi ôm.”


Lúc người giúp việc đang muốn tiến lên đi ôm đứa nhỏ, chợt nghe được giọng nói của Ôn Uyển.


Nhìn thấy Ôn Uyển tiến vào từ bên ngoài, người giúp việc lễ phép hô một tiếng: “Phu nhân.” Sau đó liền lui sang một bên.


”Mẹ chồng, sao mẹ mua nhiều đồ như vậy?”


Thấy trên tay bà mang theo bao lớn bao nhỏ, Thẩm Chanh không kiềm được nhíu mày.


Cô ôm Tiểu Thiên Tước đi lên trước, muốn cầm đồ giúp Ôn Uyển.


Nhưng Ôn Uyển không cho: “Con ôm đứa nhỏ đừng lộn xộn, để mẹ tự làm.”


Bà nói xong, vượt qua Thẩm Chanh thả đồ trong tay đến bên cạnh ngăn tủ, tiếp theo lấy từ bên trong ra nhiều cái hộp, mở từng hộp ra.


”Đây là ngọc như ý....”


”Đây là cài bình an....”


”Đây là khóa trường mệnh....”


”Đây là vòng bạc đeo chân....”


Giới thiệu xong thứ trong hộp, Ôn Uyển lại nói: “Những vật này có thể bảo vệ bình an, tránh tai nạn, trừ tà linh. Không nhất định phải mang ở trên người, thả bên trong gối nằm hoặc là treo ở trên đầu giường cũng được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK