Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1067

Nam Phương Minh Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã của mình, sau đó cô ta nói: “vậy cha phải cho con tiền đó nha.”

Vừa nói, cô ta lại vừa chìa bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra.

“Tiền?”

Nam Phương An Khang nghe con gái nói vậy thì sửng sốt.

“Đúng vậy á.ˆ Nam Phương Minh Nguyệt gật gật đầu, cô ta nói tiếp: “Anh ta không tiếp nhận bất kỳ cái gì cả, chỉ biết đến tiền thôi! Giao thiệp với anh ta, vậy phải có đầy đủ kinh phí mới được nha.”

“Bao nhiêu?”

Nam Phương An Khang cũng không để ý chút nào.

Tiền đối với dòng họ Nam Phương bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một chuỗi con số mà thôi.

Nếu có thể dùng tiền để đổi lấy một cao thủ siêu cấp, vậy đây tuyệt đối là một vụ làm ăn vô cùng có lời.

“Cũng không nhiều lắm, lấy trước hai nghìn tỷ đi.”

Nam Phương Minh Nguyệt trịnh trọng nói.

“Con!”

Nam Phương An Khang nghe thấy vậy thì sững người ra, nổi giận nói: “Con điên rồi à? Không cót”

Tuy nói là dòng họ Nam Phương không thiếu tiền, nhưng vừa há miệng đã đòi hơn hai nghìn tỷ? Với số tiền lớn như thế, thì thiếu gì cao thủ chứ? Thậm chí đến cả những cao thủ nổi tiếng ở nước ngoài nữa, tiện tay mời một người về đây luôn cũng được.

“Con nói cho cha biết, cái tên Cao Vũ này thật sự là một cao thủ đó!”

“Nếu như cha bỏ lỡ mất người ta, hoặc là anh ta bị dòng họ khác săn đón mua chuộc mất, thì đến lúc đó cha cũng đừng hối hận nữa.”

“Con đây chỉ đang nói trước mấy câu với cha thôi, miễn cho đến lúc mất người thì cha lại nói con làm việc không nên hồn!”

Nam Phương Minh Nguyệt phông mang trợn má, nói năng hùng hồn.

Nam Phương An Khang nhíu mày nhìn Nam Phương Minh Nguyệt một chút rồi nói: “Trước đó con nói với cha là tên này rất lợi hại, không phải là vì để cha coi trọng người ta, sau đó năn nỉ xin tiền tiêu vặt sao?”

“Trời ơi cha! Con gái của cha là loại người như vậy sao? Dù sao thì con cũng đã nói xong rồi, cha cứ từ từ suy nghĩ cho cẩn thận đi!”

Nam Phương Minh Nguyệt hơi sững ra, sau đó chợt như con mèo bị chọc giận, xù lông lên cãi lại.

Nam Phương An Khang hơi sửng sốt mấy giây, trong lòng đang âm thầm cần nhắc về độ đáng tin trong lời nói của Nam Phương Minh Nguyệt.

Cao thủ thì bọn họ có thể từ bỏ, nhưng nếu cao thủ lại về phe của đối thủ của bọn họ thì…

Như vậy đối với dòng họ Nam Phương mà nói, chính là một sự uy hiếp vô cùng lớn! Nghĩ tới đây, Nam Phương An Khang cảm thấy, mình thà tin tưởng vào phán đoán của Nam Phương Minh Nguyệt còn hơn.

Mặc dù Nam Phương Minh Nguyệt là một người tùy tiện thích gì làm đó, nhưng mà cô ấy cũng là một người rất kiêu ngạo.

Người mà có thể khiến cho cô ấy phải công nhận thì thật sự là không có nhiều.

Nói không chừng, cái tên Cao Vũ này thật sự có chỗ nào đó hơn người.

Tiêu nhiều thêm một chút tiền thôi cũng không phải là không thể được.

“Cha!”

Trong lòng Nam Phương An Khang hạ quyết tâm, lấy từ trong ví của mình ra hai tấm thẻ ngân hàng.

“Hơn hai nghìn tỷ thì không được! Còn đây là Sáu trăm tỷ.”

Nam Phương An Khang nhíu mày nói.

Nam Phương Minh Nguyệt thuận tay nhét thẻ vào trong túi quần, phẩy tay nói: “Cha phải chịu đi! Trước tiên cứ dùng thử đi đã.” Nam Phương An Khang đứng dậy bỏ đi thẳng, ông ta thật sự là không còn cách nào với Nam Phương Minh Nguyệt nữa.

Nói chuyện chưa tới nửa tiếng mà ông ta đã bị con gái mình gài cho mất sáu trăm tỷ? “Đúng là biết gài cha nó.”

Nam Phương An Khang đi ra tới cửa, vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm một câu.

“Hừ! Bằng thực lực gài người khác của mình đây, cần gì phải ăn cướp ăn trộm vi phạm pháp luật chứ, nói vài câu là có người tự dâng tiền tới cửa rồi.”

Nam Phương Minh Nguyệt nói như mình vừa làm được một việc gì đó đáng tự hào lắm.

Có được sáu trăm tỷ trong túi, bây giờ Nam Phương Minh Nguyệt đang âm thầm đắc ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK