Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2181

Mà nhà họ Phạm chỉ góp phần châm ngòi cho quả bom này, châm ngòi cho sự tức giận của những người đi thuê đã tích tụ trong nhiều năm.

Cộng thêm việc có người đã đi đầu xúi giục, quả bom này rốt cuộc cũng phát nổ.

Ngay cả Phạm An Quốc cũng không ngờ được sức công phá của quả bom này lại lớn như vậy.

“Tôi đã hiểu. Chờ đến khi chúng ta giành lại được Khu phố thương mại Kiên Thành, chúng ta nhất định không được giữ lại Dương Đông Huy.” Phạm An Quốc cười lạnh một tiếng.

Trong con mắt của những cao thủ chơi “quyền lực”, một con ngựa non háu đá là cái thá gì chứ?

“Chỉ sợ cậu ta không phục.” Tài xế cảm thấy hơi lo lắng.

“Cậu ta dám!” Phạm An Quốc lạnh lùng cười: “Cậu ta phải hiểu đạo lý được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Chắc chắn cậu ta hiểu đến lúc đó cùng lắm cũng chỉ là đưa cho cậu ta một khoản tiền.”

Tài xế không nói thêm nữa. Cho dù Dương Đông Huy không chịu thì cũng không dám làm gì nhà họ Phạm.

Nhìn quanh những doanh nghiệp ở Thủ đô thì có lẽ cũng chỉ có một mình Cao Phong là dám thách thức chính diện với nhà họ Phạm.

“Mọi người có thể nhìn thấy tình hình càng ngày càng kịch liệt. Thậm chí những người thuê nhà cũng đã xảy ra xung đột với nhân viên quản lý của Khu phố thương mại Kiên Thành.”

“Nhưng đến hiện tại người chủ mới của Khu phố thương mại Kiên Thanh vẫn chưa lộ diện. Tôi xin mạnh dạn phỏng đoán một chút, lẽ nào là sợ tội nên lẩn trốn rồi không?”

“Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa. Vẫn hy vọng nếu như người chủ của Khu phố thương mại Kiên Thành có xem thấy được thì nhất định phải xuất hiện cho chúng ta một lời giải thích.”

Nữ phóng viên trong tivi vẫn không ngừng kích động.

“Ha ha ha! Tốt lắm! Người phóng viên này là do cậu sắp xếp hả?” Phạm An Quốc cười lớn.

“Vâng, thưa ông chủ, là do tôi sắp xếp.” Tài xế cũng cười.

Phạm An Quốc rất hài lòng, vô cùng khen ngợi dành cho tài xế.

“Uỳnh!” Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người ta đạp mở ra.

“Cô chủ. Cô bình tĩnh. Cô bình tĩnh lại…” Theo đó cũng truyền đến một giọng nói.

Phạm An Quốc hơi sững người, quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Ông ta chỉ nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lạnh lùng của Phạm Thanh Nhiên đang bước vào trong phòng.

Mà ông Ngô phía sau cô ta không thể ngăn cô ta lại.

“Cha, vì sao cha phải làm như vậy?” Phạm Thanh Nhiên đi đến trước mặt Phạm An Quốc, trực tiếp chất vấn ông ta.

Chỉ một hỏi của Phạm Thanh Nhiên đã khiến Phạm An Quốc cảm thấy mơ hồ.

Sao ông ta lại cảm thấy Phạm Thanh Nhiên giống như là đến khởi binh hỏi tội ông ta vậy?

Mà điều quan trọng là ông ta đã làm gì khiến Phạm Thanh Nhiên tức giận rồi sao?

Lúc này Phạm An Quốc tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Phạm Thanh Nhiên tức giận với ông ta như vậy là bởi vì ông ta đối phó với Cao Phong.

“Cha đã làm gì?” Phạm An Quốc nhíu mày hỏi ngược lại.

“Con đã nói với cha rồi, bên Cao Phong để đó con đi đàm phán. Con đã đàm phán xong cả rồi mà vì sao cha còn phải làm như vậy?”

“Cha làm thế này không phải là biến con thành bội tín bội nghĩa, khiến con trở thành người nói mà nuốt lời sao?” Giọng Phạm Thanh Nhiên càng nói càng tức giận.

“Cha đã làm gì?” Phạm An Quốc lạnh lùng nói.

“Những chuyện này có phải do cha làm không?” Đôi mắt đẹp Phạm Thanh Nhiên tràn ngập lửa giận, đưa ngón tay chỉ vào màn hình tivi.

“Vậy con nói cho cha xem, kết quả cuộc đàm phán của con là gì? Lời nói của cậu ta có thể tin được sao? Phạm An Quốc hơi nhíu mày.

Ngày hôm đó, sau khi Pham Thanh Nhiên đàm phán hai lần với Cao Phong xong, trở về cô ta đã nói ngay lại với Phạm An Quốc rồi.

Về căn bản là Phạm An Quốc chẳng để tâm đến điều đó. Ngược lại ông ta càng cảm thấy là Cao Phong đang dỗ ngọt Phạm Thanh Nhiên.

“Sao lại không thể tin được? Chỉ cần tạm thời giữa chúng ta không nổ ra xung đột, đợi qua mấy ngày là việc hòa giải giữa chúng ta cũng không phải là không thể.”

“Vì sao cha còn muốn ra tay đối phó với anh ta lần nữa? Cha biết tay chân của anh ta có năng lực thế nào không? Cha hiểu anh ta không?” Phạm Thanh Nhiên cắn chặt môi, giọng điệu như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Con bảo cha không được làm gì? Cha mà không làm gì, lẽ nào đợi cậu ta ra tay đối phó với nhà họ Phạm chúng ta sao?”

“Đạo lý đánh phủ đầu, con có hiểu không hả? Được rồi, con ra ngoài đi.” Phạm An Quốc vươn tay châm điếu thuốc, nói với Phạm Thanh Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK