Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1600

Qua đôi mắt bị nhuốm máu Cao Tử Hàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời dường như thấy được khuôn mặt của Cao Phong.

“Anh Kình Thiên…”

Cao Tử Hàm thầm nói một câu, tinh thần trở nên hốt hoảng.

Một giây sau cô ấy đột nhiên nhìn thấy một chấm đen nhỏ đang bay từ đằng xa về phía bên này.

Tốc độ của chấm đen nhỏ kia rất nhanh, nó không ngừng phóng to trong mắt Cao Tử Hàm.

“Bang!”

Cao Dương bỗng nhiên đi tới tát vào mặt Cao Tử Hàm.

Anh ta nhịn lâu như vậy lúc này cũng không nhịn được nữa.

“Cậu làm gì vậy! Tử Hàm đã như vậy rồi mà cậu còn muốn đánh nó sao!!” Mẹ Cao Tử Hàm tức giận rống to.

“Hừ! Hôm nay là tang lễ của anh họ Kình Thiên tôi nên tôi không cho phép bất cứ ai làm phiên!”

“Đừng nghĩ có thể làm ầm ĩ ở trong linh đường, dựa theo gia pháp của nhà họ Cao thì đánh cô ấy là vẫn còn nhẹ!”

Cao Dương lộ ra vẻ nghiêm túc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cho dù là ai cũng không thể phản bác lại nửa câu.

Khóe miệng Cao Anh Hạo nở nụ cười giễu cũng không có ý định ngăn cản Cao Dương.

“Quả nhiên là người chia theo nhóm, anh ta đã đủ để cho tôi xem thường rồi mà Cao Tử Hàm lại càng làm cho tôi xem thường hơn.”

“Chỉ là một người đã chết mà thôi, không đáng phải làm như vậy.” Mai Quỳnh Như khẽ lắc đầu.

“Cô Quỳnh Như, tuy rằng cô nói đúng nhưng tôi vẫn xin cô hãy bớt phóng túng một chút.”

“Dù sao thì hôm nay là tang lễ của anh họ Kình Thiên của tôi.” Cao Anh Hạo nghiêm trang nói.

Mai Quỳnh Như nhẹ nhàng bĩu môi, trong lòng càng thêm khinh thường.

Cái gọi là người chết là lớn nhất trong lòng cô ta chỉ đơn giản là một trò đùa mà thôi.

Người chết là lớn nhất??

Khi còn sống thì tồi tệ, cho dù chết rồi cũng chỉ trở thành một thứ khác, một người chết tồi tệ mà thôi.

“Ầm ầm!!”

Đúng lúc này ở phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ long trời lở đất.

Giống như là có người đang dùng ngòi nổ có uy lực mạnh mẽ để phá núi và sỏi.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc làm cho rất nhiều người đều tê rần chân.

“Thứ gì vậy??”

Cao Anh Hạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh

Những người khác cũng chấn động trong lòng bao gồm cả Cao Dương đồng thời quay đầu lại.

Thậm chí ngay cả bà cụ Cao vẫn luôn ngồi im không nói một lời cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

“Thiên trở về rồi, Thiên trở về rồi…” Bà cụ Cao không ngừng lắc đầu lẩm bẩm trong miệng.

“Bà nói mò gì đấy?” Cha của Cao Kình Thiên khẽ nhíu mày nói.

Mà Cao Tử Hàm cũng dần dần mất đi ý thức té nằm ở trong lòng của mẹ cô ấy rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK