Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2586

“Tối hôm qua, sao sáng thẳng ngay trên bầu trời của ngôi chùa không tên này, Thanh Viễn đã biết được, sắp sửa có khách quý đến cửa ghé thăm.” Sư thầy Thanh Viễn hơi mở mắt ra, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhạt.

Loại thái độ này, thật sự là đã khiến cho Cao Phong cực kỳ bất ngờ.

Vốn dĩ anh còn cho rằng là, Sư thầy Thanh Viễn nhất định sẽ nói năng thận trọng, khí chất trên cả người cũng sẽ rất thanh cao và nổi bật.

Nhưng lúc này được tận mắt nhìn thấy, lại giống như là được nhìn thấy một người lớn trong nhà vậy, khiến cho người ta cảm nhận được sự thân thiết gấp bội.

“Sư thầy Thanh Viễn, biết được là tôi sẽ tới nơi này hay sao?” Cao Phong hỏi nhỏ.

Nghe xong câu hỏi của Cao Phong, Sư thầy Thanh Viễn chẳng qua cũng chỉ cong khóe miệng lên để lộ ra dáng vẻ tươi cười, còn lại thì không đáp một lời.

Cao Phong cũng không biết tiếp theo nên mở miệng như thế nào, trong lòng cảm thấy do dự không yên.

“Thí chủ Cao Phong, trên tay của thí chủ cũng có sát nghiệt.”

“Hơn nữa, cũng không phải là một mạng người.” Sư thầy Thanh Viễn bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của ông ta vẫn bình thản giống như cũ.

Một câu nói, vừa vặn giải đáp được nỗi nghi ngờ ở trong lòng của Cao Phong.

Đều là những người cùng có sát nghiệt giống như nhau, vậy thì vì sao mình có thể đi vào, còn Lâm Vạn Quân thì lại không thể vào?

“Sát sinh hay không, cũng chỉ gói gọn trong một suy nghĩ!”

“Thí chủ Cao Phong, thật ra thì thí chủ không nên đến nơi này.” Sư thầy Thanh Viễn lại nói thêm một lời.

Trong lòng của Cao Phong đột nhiên cảm thấy có chút nặng nề.

Trên tay của anh có sinh mạng của người khác, quả thật là không nên tới chỗ này.

“Nhưng, trên trời đã hạ xuống một cơn mưa nhỏ, tạm thời rửa hết sát nghiệt ở trên tay của thí chủ, thí chủ Cao Phong không cần phải lo âu.” Sư thầy Thanh Viễn cất giọng dửng dưng nói.

Cao Phong lại kinh ngạc thêm một lần nữa, lần đầu tiên tới chỗ như vậy, cho nên căn bản là anh cũng không biết phải tiếp lời như thế nào.

“Một mạng hai vận ba phong thủy, thí chủ Cao Phong, vì chuyện gì?” Sư thầy Thanh Viễn chủ động hỏi.

“Mạng!” Lần này Cao Phong không chút do dự mở miệng.

“Rồng ẩn nước sâu!” Lời nói của Cao Phong chỉ vừa mới rơi xuống, Sư thầy Thanh Viễn cũng đã ngay tức khắc nhẹ giọng phun ra bốn chữ.

“Rồng ẩn nước sâu?” Cao Phong nghe xong bốn chữ này thì đột nhiên cảm thấy sửng sốt một chút.

“Đó, chính là mạng của thí chủ Cao Phong.” Sư thầy Thanh Viễn thản nhiên gật đầu.

“Yên lặng là vàng, vốn dĩ tôi không nên nói nhiều, nhưng hôm nay vì thí chủ Cao Phong, có thể phá lệ nhiều hơn vài lời.”

Sư thầy Thanh Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, hai tròng mắt thâm thúy như vực sâu không thấy đáy kia tựa như cũng đã sớm nhìn thấu được hết toàn bộ vạn vật trên thế gian này rồi vậy.

Một đôi mắt giống như vậy đã khiến cho Cao Phong cảm thấy, trong lòng đột nhiên cũng bị chấn động.

Ngay cả là với người từng trải qua vô số gió to sóng lớn giống như ông cụ nhà họ Cao, Cao Phong cũng chưa từng nhìn thấy được loại ánh mắt giống như thế.

Ánh mắt bậc này mới thật sự là ánh mắt của người đã từng khám phá hồng trần, trải qua vạn vật!

Giờ khắc này, trong lòng của Cao Phong bỗng nhiên trở nên vô cùng thành kính.

“Thí chủ Cao Phong có biết được, câu tiếp theo sau câu “Rồng ẩn nước sâu” là cái gì không?” Sư thầy Thanh Viễn hỏi nhỏ.

“Cao Phong không biết, mời Sư thầy dạy bảo.” Cao Phong chắp hai tay lại trước ngực, cung kính cúi đầu.

“Rồng ẩn nước sâu, vọt lên là trời!” Hai mắt của Sư thầy Thanh Viễn đột nhiên híp lại.

Cao Phong nghe thấy câu nói này thì sửng sốt một chút, những suy nghĩ trong lòng nhanh chóng thay đổi.

“Sư thầy muốn nói rằng là, ngày hôm nay tôi lưu lạc ở nơi vực sâu, nhưng mà cũng sẽ có một ngày, nếu như có thể bay lên, ắt sẽ đứng ở nơi chín tầng mây hay sao?” Cao Phong ngay tức khắc vội vàng cất tiếng hỏi.

“Rồng bay khỏi trời, mây đẩy nước sâu, rồng ẩn nước sâu, theo mây lên trời!”

“Rồng ra khỏi núi, giá trị khôn kể, bốn kho đất đầy, đứng hàng thiên cổ.”

“Thí chủ, xin trở về đi.”

Sư thầy Thanh Viễn nhẹ nhàng nói xong, sau đó lần nữa nhắm mắt lại, trong tay nhẹ nhàng vân vê tràng hạt.

Nếu như Cao Phong muốn cầu mạng, vậy thì ông ta cũng đã nói hết số mạng của Cao Phong cho anh, đồng thời cũng đã hoàn thành việc giải thích nghi hoặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK