Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2280

Cao Phong đưa tay cầm lấy một điếu thuốc, bật lửa sau đi tới một bên bệ cửa sổ rít thuốc.

Nhóm người Thương Hồng Thành vội vã xin cáo lui, mỗi người đi làm chuyện trong tay của mình.

Ở trước mắt cuối cùng cũng cùng nhà họ Phạm va chạm, bọn họ ai cũng không dám xem thường.

Nếu không, một khi thất bại, bọn họ những người này, toàn bộ đều sẽ ở thủ đô, không có chốn dung thân.

Nhưng mà một mình Khổng Duệ Chí lại ở lại đây.

Lúc này Cao Phong đang ở lầu ba, nhìn cảnh tượng phồn hoa của khu thương mại Kiên Thành, không nhịn được cảm khái một tiếng.

Tất cả mọi chuyện đều đã an bài hết, lúc này anh ngược lại thì vẫn có chút thanh nhàn.

Có thể ép bức nhà họ Phạm hay không thì phải dựa theo kế hoạch của chính mình làm việc, còn phải xem bọn người Thương Hồng Thành rồi.

Bỗng nhiên, Cao Phong nhìn thấy đối diện đường phố, có một tiệm bán hoa.

“Đúng rồi, tôi bảo người an bài chuyện cửa hàng bán hoa của cô gái kia, đã có người đi làm rồi chứ?” Cao Phong chợt nhớ tới chuyện của Trần Ngọc Tâm.

“Cậu Vũ, chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, khi đó là do Dương Đông Huy quản lý.” Khổng Duệ Chí sửng sốt một chút rồi vội vã trả lời.

“Đi hỏi một chút xem người nào chịu trách nhiệm chuyện này.” Cao Phong cau mày nói.

Khổng Duệ Chí lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh đã mang tới một người thanh niên.

“Tổng giám đốc Vũ, tôi là Lý Hâm người phụ trách quản lý việc thuê cửa hàng tại khu thương mại Kiên Thành, xin hỏi anh tìm tôi có việc sao?” Người thanh niên cung kính hỏi.

“Mấy ngày trước có một cô gái bảo cậu sắp xếp một nhà cửa hàng bán hoa, chuyện này cậu có biết không?” Cao Phong trực tiếp hỏi.

“Đúng là có như vậy, lúc đó giám đốc Huy chỉ là thuận miệng nói, đồng thời nói không cần phải gấp gáp làm.” Thanh niên vội vã trả lời.

Cao Phong nghe vậy, khẽ cau mày lần nữa.

Chuyện mà anh đã hứa với Trần Ngọc Tâm vậy mà không làm được.

Anh đã thất hứa liên tục hai lần với cô bé này rồi.

Ban đầu lúc ở thành phố Hà Nội, Cao Phong nói chỉ cần Trần Ngọc Tâm đồng ý là có thể quét tước biệt thự cho anh.

Kết quả, Kiều Thu Vân lại đuổi Trần Ngọc Tâm ra ngoài.

Khi đụng phải cô ấy ở thủ đô, vốn là muốn bù đắp một chút, không ngờ là mong muốn của anh lại không thể hoàn thành.

Cứ nhiều lần lật lọng như thế lại để Cao Phong càng ngày càng cảm thấy có chút thua thiệt cho Trần Ngọc Tâm.

“Anh Phong… nếu như chuyện cấp thiết mà nói, phía bên tôi có phương thức liên lạc của cô ấy.” Thanh niên nhìn biểu hiện của Cao Phong có gì đó không đúng, cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

“Thôi đi, lần này để tôi tự mình làm đi.”

Cao Phong than nhẹ một tiếng, anh vốn không muốn ôm đồm quá nhiều chuyện, nhưng mà tại sao có một số việc anh vẫn phải tự mình đi làm.

Ngược lại trong thời gian hai ngày này, dù sao thì Cao Phong khá là thanh nhàn, cứ giải quyết xong hết mấy chuyện này là có thể trong lòng không vướng bận mà rời khỏi thủ đô rồi.

Cao Phong đã hứa rồi, nếu là chuyện đã hứa mà không thể hoàn thành, luôn cảm thấy chặn ở trong lòng cực kỳ khó chịu.

Sau đó, Cao Phong lấy số điện thoại của Trần Ngọc Tâm sau đó trực tiếp bấm gọi đi.

Vừa gọi điện thoại, Cao Phong vừa tháo xuống mặt nạ của chính mình.

Ở trước mặt Trần Ngọc Tâm, cũng không cần phải che giấu cái gì.

Không biết khi Trần Ngọc Tâm nhìn thấy khuôn mặt thật của chính mình, sẽ có vẻ mặt gì.

Cao Phong nghĩ tới đây, liền không nhịn được lắc đầu cười khẽ.

Lúc này.

Ở trong những túp lều ở những khu chưa quy hoạch ở thủ đô.

Tại thời điểm này.

Loại nơi ở tồi tàn này, ở thủ đô đúng là hiếm hơn những tòa nhà cao tầng.

Suy cho cùng ở nơi tất đất tất vàng như thế này thì những nơi có thể phát triển được sẽ không thể chưa khai thác.

Nhưng nghe nói là nơi đây là của dân bản địa, đòi giá quá cao, ở công ty khai thác báo giá tăng hơn mười lần giá trị của nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK