Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3376

“Nói xem, có phải khẩu súng tiểu liên mà anh đang cầm trong tay này là loại mới nhất, đúng không?”

“Tôi nghe nói rằng phạm vi và tốc độ bắn đã tăng gấp đôi, không những thế sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều.”

“Nghe nói so với trước đây thì số lượng đạn đã tăng thêm hai mươi viên?”

Long Tuấn Hạo cười “He he”, ánh mắt nhìn chăm chú vào khẩu súng tiểu liên màu đen trong tay binh sĩ.

Những binh sĩ khác không khỏi có chút ngơ ngác.

Thật sự là bởi vì ánh mắt của Long Tuấn Hạo khiến người khác cạn lời.

Cứ như thể một con sói đói đúng lúc gặp phải một con cừu non, con sói hận không thể một ngoạm nuốt chửng cừu non ngay lập tức.

“Vâng, đúng vậy!”

Người binh sĩ im lặng một lúc rồi vẫn là nói thật.

“Xoạt xoạt!”

Long Tuấn Hạo xoa xoa lòng bàn tay, sau đó thận trọng hỏi: “Có thể cho tôi cảm nhận một chút được không? Những thứ đồ trong quân đội này, tôi còn chưa được chạm qua lần nào cả đâu.”

“Cái này…” Người binh sĩ có chút do dự.

Đối với một người binh sĩ mà nói, súng chính là mạng sống!

Nhất là khi ra chiến trường, súng không thể rời khỏi tay, đến khi đi ngủ cũng phải ôm súng ngủ cùng mới có thể cảm thấy yên tâm.

Bởi vì nếu chẳng may làm mất súng vào tay kể địch thì không chỉ anh ta sẽ gặp nguy hiểm mà ngay cả đồng đội anh ta cũng có thể mất mạng.

Vì vậy, khi ở chiến trường, thứ đồ vật như súng thà đập tan tành thành mảnh vụn còn hơn để lại cho kẻ thù.

Tuy nhiên, Long Tuấn Hạo không phải là kẻ thù.

Vì vậy người binh sĩ này cũng có chút do dự.

“Cao Phong, Tuấn Hạo đang làm gì vậy?”

Vừa mới bước được hai bước, Kim Tuyết Mai liền kéo Cao Phong lại, hỏi với vẻ đầy nghi ngờ.

“Khụ…”

Cao Phong đầu tiên là ho khan một tiếng, sau đó nói: “Theo anh thấy, có lẽ cậu ấy không được an tâm cho lắm.”

“Cái gì?” Kim Tuyết Mai có chút không hiểu.

Bởi vì cô không biết rằng Long Tuấn Hạo si mê với vật dụng quân đội cỡ nào.

“Cho cậu ta xem một chút đi, cũng không hỏng mất đâu mà lo.”

Cao Phong chắp hai tay sau lưng, nhẹ giọng nói.

“Vâng!”

Cao Phong đã lên tiếng, đương nhiên binh sĩ không dám chần chừ nữa, lập tức giao súng tiểu liên trong tay cho Long Tuấn Hạo.

“Oa, trọng lượng thế này được đấy!”

Long Tuấn Hạo nhận lấy khẩu tiểu liên đen bóng, vẻ mặt hưng phấn.

“Người anh em, theo tôi thấy anh em ở trong quân đội cũng không thiếu cái gì.”

“Hay là cho tôi mượn khẩu tiểu liên này chơi mấy ngày nhé?”

Long Tuấn Hạo vừa nghịch khẩu súng tiểu liên vừa cười “Hi hi” hỏi.

“Cậu chủ Hạo, xin lỗi, chuyện này không được đâu.” Người binh sĩ đáp ngay lập tức.

Súng, làm sao có thể tùy ý cho mượn được chứ.

Hay là nói, bọn họ cũng không có cái quyền này.

“Không ổn rồi… Anh bạn, chốt an toàn của cái này ở chỗ nào vậy?”

Long Tuấn Hạo dừng lại, cười hỏi.

Người binh sĩ do dự trong hai giây, sau đó tiến lên một bước chỉ chỗ cho Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo gật đầu, sau đó không nói một lời, một tay kéo chốt an toàn, giây tiếp theo nâng súng lên.

“Cạch!”

Nòng súng đen nhắm thẳng vào đầu binh sĩ.

Đột nhiên, mọi người đều chết lặng.

Tất cả mọi người ai nấy đều đều không khỏi sững sờ.

“Mẹ nó, Tuấn Hạo, cậu đang làm gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK