Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4334

Long Tuấn Hạo chậm rãi vuốt ve cương đao trong tay, nhíu mày hỏi.

“Đại ca, đó chỉ là em nói đùa thôi, nói đùa thôi, ha ha…”

Khắp khuôn mặt thanh niên tràn đầy nụ cười nịnh nọt, thoạt nhìn rất hèn mọn.

“Nhưng tao tưởng thật.”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho nên con đường xuống địa ngục kia mày xuống trước dò đường đi!”

Giọng nói vừa phát ra, Long Tuấn Hạo bỗng xoẹt ngang đao, chỉ chớp mắt đã cắt cổ thanh niên.

“Phụt!”

Thanh niên còn chưa có cơ hội tránh né đã bị cắt vỡ yết hầu, máu tươi bỗng phun ra xa.

Anh ta trừng lớn mắt, thẳng tắp ngã rầm trên mặt đất.

“Đuỵt! Phế vật!”

“Chẳng qua hôm nay lại thiếu chút nữa thua trong tay phế vật.”

Long Tuấn Hạo nhổ một bãi nước bọt, lầm bầm nói.

Lúc này, thế cục ở đây đã từ từ ổn định lại.

Một trăm ngàn người của Đặng Phi kẻ thì bị giết chết, người thì chạy trốn mất dạng.

Mà Cao Phong cũng không sai người đuổi theo.

Đây vốn là một đám ô hợp, bởi Đặng Phi có tiền mới có thể lung lạc được nhiều người như vậy.

Kẻ đầu sỏ lớn nhất cũng chỉ có bản thân Đặng Phi mà thôi.

“Lui lại.”

Cao Phong lắc lắc cương đao trong tay, sau đó chậm rãi xoay người đi về phía sau.

“Anh Phong, chúng ta phải làm gì với tên ngu ngốc này bây giờ?”

Long Tuấn Hạo chỉ vào Đặng Phi hỏi Cao Phong.

“Tra hỏi kỹ xem bọn họ còn thân thích nào hay không.”

“Không nói thật thì băm anh ta thành thịt vụn.”

Cao Phong cũng không quay đầu lại đáp, ngay cả suy nghĩ liếc mắt nhìn Đặng Phi cũng không có.

“Chuyện này để tôi làm.”

“Lúc trước tôi đã thất thủ một lần, lần này sẽ không.”

Mặt Liễu Tông Trạch cực âm trầm, cất bước đi tới.

Rất nhanh, phía sau Cao Phong đã truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết của Đặng Phi.

Nghiêm hình tra tấn.

Bên phía cường đạo Tây Vực, cho dù bọn chúng đang cách Đặng Phi một khoảng khá xa vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết kia.

“Keng!”

Cao Phong cắm Đao Huyết Vương xuống trước mặt Negan.

“Vợ của tao đang ở đâu.”

“Trước đó mày không nói, hiện tại mày còn dám không nói sao?”

Cao Phong bình tĩnh nhìn Negan, hỏi.

Trên trăm tên thành viên đội Huyết Đao đồng loạt nhường đường.

Lúc này, Negan cùng với mấy thuộc hạ trung thành của ông ta đã bị tước vũ khí, vốn không có bất kỳ sức phản kháng gì.

Nghe được những lời này của Cao Phong, sắc mặt Negan càng thêm trắng bệch.

Lúc này, cường đạo Tây Vực đã mất đi đại thế, ông ta không thể không phục.

“Mày không nghe thấy sao?”

Cao Phong đứng tại chỗ nhìn Negan hỏi.

“Tao chưa từng gặp vợ mày…”

“Tao chưa từng gặp cô ấy thật, cô ấy không bị Tây Vực chúng tao bắt đi.”

“Cô ấy vốn không bị chúng tao bắt đi, đây là thật.”

Negan ngẩng đầu nhìn Cao Phong, trong mắt có chút căng thẳng.

Mặt Cao Phong không đổi sắc, cứ nhìn chằm chằm Negan như vậy.

“Tao thật sự không biết. Lúc trước tao nói tao từng gặp chỉ là đang lừa mày thôi.”

“Thật ra từ trước tới nay tao chưa từng gặp Kim Tuyết Mai mà mày nói, thật sự không gặp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK