Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha, lá gan của anh ta không nhỏ đâu, cậu hỏi anh ta, chắc chắn muốn tôi xuống xe gặp anh ta sao?” Cao Phong mỉm cười trả lời.

"Anh, anh đợi một lát.”

Nghe đến đó, cơ thể người thanh niên chấn động, sau đó không dám có bất cứ thất lễ gì nữa, vội vàng xoay người chạy về phía sau.

Nói đùa, nếu thật sự là người giả mạo anh Phong kia, lúc này nhìn thấy trận trượng như vậy, đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi?

Hiện giờ bọn họ có nhiều người tới như thế, còn dám kiêu ngạo như vậy, vậy chắc chắn là Cao Phong rồi.

Mà đám Lê Trọng Việt thì không cho rằng như vậy, bọn họ cảm thấy Cao Phong đang phồng má giả làm người mập mà thôi.

Hiện giờ bọn họ đều nhìn ra, nếu Cao Phong biết sợ, lúc trước đã không giả trang trâu bò như vậy rồi?

"Hãy đợi coi, tôi đoán Cao Phong sẽ bị đánh, chúng ta đứng xa một chút, đừng để máu tươi dính vào người” Đôi mắt Lâm Thiên Hùng tràn ngập âm hiểm nói.

Hiện giờ anh ta ước gì anh Vũ có thể ra khỏi xe, sau đó đánh Cao Phong thành tàn phế mới tốt.

Mà rất nhanh, Trương Vũ đã bước ra khỏi xe rồi.

Chỉ thấy Trương Vũ chạy chậm tới, trên gương mặt tràn ngập khẩn trương, bước chân vội vàng đi về phía trước.

"Anh Vũ!" Mấy chục thuộc hạ cùng kêu lên, trên gương mặt tràn ngập tôn kính.

Nhưng lúc này Trương Vũ không có thời gian để ý tới bọn họ, mà lập tức đi về phía trước.

"Anh Phong, anh Phong ở đâu?”

Hiện giờ trong lòng Trương Vũ đều vô cùng bất an, nếu như người này thật sự là Cao Phong, vậy chuyện mình dẫn người tới đây chặn Cao Phong, là lỗi rất lớn.

"Anh bị mù sao?” Cao Phong vẫn không xuống xe, lạnh nhạt mở miệng.

Đôi mắt Trương Vũ lập tức nhìn về phía bên này, một giây sau, gương mặt lập tức đờ đẫn!

Là anh, chính là anh!

Tối hôm đó là gương mặt này, khiến anh ta trải qua cảnh ngộ như ác mộng.

Đã mấy ngày trôi qua rồi, có đôi khi Trương Vũ còn giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

Gương mặt lạnh lùng của Cao Phong, đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn đối với anh ta.

Tối hôm đó, Cao Phong này vừa ra lệnh một tiếng, gần trăm khẩu súng cùng bắn phá, chỉ trong phút chốc bang Lâm Hổ bị giết hơn nửa!

Nếu không phải vì hướng đạn có hạn, bang Lâm Hổ tuyệt đối đã bị giết hết sạch.

Khi đó anh Lâm và Trương Vũ lanh tay lẹ mắt, trốn ở phía sau mấy đàn em, mới may mắn tránh được một kiếp.

Nhưng dù vậy, anh Lâm vẫn bị bắn trọng thương, hiện giờ vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện.

Một người như vậy, Trương Vũ đừng nói trêu chọc anh, cho dù Cao Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái, đều khiến anh ta hết hôn!

“Anh, anh Phong!”

“Cộp!” Trương Vũ không nói hai lời, rầm một tiếng quỳ trên đất, cúi đầu xuống thật sâu.

“Anh Phong!” Mấy chục đàn em thấy lão đại của mình đều quỳ xuống, mình đâu dám thất lễ, cũng cộp một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất!

Mọi người vô cùng khiếp sợ.

Phóng tầm mắt nhìn, mấy chục người ở trước xe của Cao Phong, toàn bộ đều quỳ xuống đất, trên gương mặt tràn ngập hoảng sợ.

Mà Cao Phong, thậm chí còn không bước ra khỏi xe, cứ thế lẳng lặng ngồi trong хе.

Mọi người đi đường ở xung quanh đều mơ hồ, bọn họ thật sự không hiểu nổi, đám anh Vũ quỳ trước xe BMW, hay là quỳ với ai.

Nhưng Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng biết rõ, ngay cả đám Lê Trọng Việt cũng rất rõ ràng.

Một tiếng anh Phong vô cùng rõ ràng, bọn họ lại càng nghe thấy rõ.

Cao Phong, thậm chí là có thực lực khiến anh Vũ của bang Lâm Hổ phải quỳ xuống!

Đây là chuyện kinh khủng cỡ nào?

"Anh chuẩn bị chặn xe của tôi tới khi nào?” Cao Phong thản nhiên nói.

"Ô" Trương Vũ nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó vội vàng đứng dậy, tự mình lái xe di chuyển ra."Anh Phong anh đi thong thả, Trương Vũ em đặc biệt tới đây gặp mặt anh, không có được sự đồng ý của anh, vẫn mong anh đừng trách cứ!” Vẻ mặt Trương Vũ nịnh nọt, chỉ còn thiếu nước cúng bái Cao Phong.

Cao Phong không để ý tới anh ta, lái xe nghênh ngang mà đi.

Nhìn thấy Cao Phong đi xa xong, Trương Vũ mới chậm rãi lau mồ hôi trên mặt, khẩn trương ở trong lòng mới giảm bớt đi.

“Đi! Đi thôi!" Trương Vũ thúc giục mọi người lên xe rời đi.

Chuyện trải qua tối nay, thật sự khiến anh ta có cảm giác như chết đi sống lại.

"Nhìn cái gì, cút đi!” Một thanh niên trong đó đột nhiên thấy được đám Lê Trọng Việt, lúc này chửi ầm lên.

Đám Lê Trọng Việt đâu dám phản bác, đành phải lùi về sau cách thật xa.

Đợi Cao Phong, còn có đám Trương Vũ rời đi xong, mấy bọn họ vẫn im lặng không nói chuyện.

"Cao Phong này, rốt cuộc là có thân phận gì, mọi người từng nghe nói tới, thành phố Hà Nội còn có lão đại tên Cao Phong chưa?” Một người thanh niên không nhịn được lẩm bẩm.

Mọi người tiếp tục im lặng, bọn họ đã nghe tới Cao Phong khi nào?

Chỉ duy nhất biết được từ miệng Kim Tuyết Ngọc, Cao Phong là ở rể ăn bám.

Cho nên ấn tượng của bọn họ về Cao Phong, đó chính là một tên phế vật.

Mà tối hôm nay, phế vật này mang cho bọn họ quá nhiều rung động.

“Hừ! Không phải chỉ quen người trong giới xã hội đen thôi sao, tôi nói với mọi người này, ở trước mặt anh Phan, anh ta không là gì cả.” Lâm Thiên Hùng không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Những lời này vừa vang lên, mọi người đều gật đầu.

"Đó là đương nhiên, Cao Phong chỉ quen một đám lưu manh mà thôi, anh ta chẳng có địa vị gì hết.”

"Mà anh Phan có thân phận gì, đó là cậu chủ nhà giàu có tiếng ở thành phố Hà Nội, đám lưu manh bang Long Hổ có thể so sánh được sao?”

"Người phân theo nhóm vật họp theo loài, Cao Phong tiếp xúc với bọn họ, bản thân anh ta cũng không phải hạng tốt đẹp gì, ở trước mặt anh Phan thì càng không xứng xách giày cho anh ấy.”

"Đợi lúc tụ tập bạn học, bảo Kim Tuyết Ngọc dẫn theo Cao Phong, để cho anh ta thấy cái gì gọi là nhân vật lớn chân chính!”

"Đúng vậy! Không phải là Cao Phong cảm thấy mình rất trâu bò sao, tôi nhìn không vừa mắt bộ dạng kiêu ngạo của anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ biết.”

Mọi người thống nhất ý kiến một cách kỳ lạ, đều gật đầu đồng ý.

Sau khi đưa Lâm Đan Phượng về nhà, Cao Phong lái xe đưa Kim Tuyết Ngọc về nhà mình.

Toàn bộ hành trình Kim Tuyết Ngọc đều nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Phong, muốn hỏi gì đó, nhưng không biết nên hỏi thế nào.

Trong lòng tràn ngập vấn đề, thực sự đến lúc này, lại có chút tức cười.

"Cao Phong! Anh là người ngàn chén không say đó sao?” Cuối cùng, Kim Tuyết Ngọc vẫn mở miệng rồi.

"Có lẽ đúng, anh không biết.” Cao Phong thản nhiên trả lời.

"Anh là người ngàn chén không say thi uống rượu với người ta, sau đó dẫn một cô gái rời đi sao?” Kim Tuyết Ngọc nhất quyết không tha mở miệng lần nữa.

“Ừ.” Cao Phong nhíu mày.

"Được lắm! Anh dám ngoại tình sau lưng chị gái tôi, tìm phụ nữ ở ngoài, còn thi uống rượu với người đàn ông khác sao?”

"Cao Phong anh giỏi lắm, tôi đang nghĩ sao bây giờ anh hung hãn như vậy, hóa ra là tìm tình nhân ở bên ngoài!"

"Nghĩ lại xem ngày đó ông nội tôi đối xử với anh thế nào, nghĩ lại xem ba năm nay anh ăn nhà ai, ở nhà ai?”

Thấy Cao Phong thừa nhận, Kim Tuyết Ngọc giận tím mặt, lập tức bất chấp tất cả, lập tức mắng Cao Phong.

Kim Tuyết Ngọc vô cùng phẫn nộ, chị gái còn chưa ghét bỏ Cao Phong đâu, trái lại Cao Phong đã lén tìm tình nhân, chuyện này làm sao có thể chịu được?

"Chị gái em biết chuyện này.” Cao Phong nhẹ nhàng giải thích.

"Cái gì?" Kim Tuyết Ngọc vốn sửng sốt, sau đó trả lời rất chắc chắn: “Không có khả năng!”

Kim Tuyết Ngọc biết rất rõ, Kim Tuyết Mai là một người trung trinh trong chuyện tình cảm, nói là thích sạch sẽ trong chuyện tình cảm cũng không đủ.

Chính cô không làm bậy, lại càng không cho phép người đàn ông của mình làm bậy.

Vậy mà Cao Phong dám nói Kim Tuyết Mai biết chuyện này, nếu thật sự có khả năng này, như vậy Kim Tuyết Mai đã sớm ly hôn với Cao Phong rồi ấy chứ?

"Đừng tưởng rằng anh nói như vậy, tôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK