Chương 590: Người đã đi đâu hết rồi?
Trong những người này, có già có trẻ, có nam có nữ.
Từ quản gia đến người quét rác ngoài đường đều nhìn Cao Phong với ánh mắt phấn khích. Cao Phong đã sống trên hòn đảo của nhà họ Cao gần hai mươi năm, mà những người này, đều là người được
Cao Phong sủng ái. Lúc này Cao Phong trở về nhà nhà họ Cao, làm sao bọn họ có thể không phấn khích được chứ? “Anh Kình Thiên, anh thật lợi hại!” “Cho dù bọn họ đối mặt với bà nội, bọn họ cũng không hề tôn kính như vậy!” Cao Tử Hàn vô cùng kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Cao Phong.
Cao Phong chậm rãi gật đầu, sau đó khóe miệng nở nụ cười: “Đứng lên đi, các người biết tôi không thích những việc này mà.” “Vâng thưa cậu chủ Kình Thiên!”
Cả đám đứng thẳng người, vẫn giữ nguyên sự phấn khích mà nhìn Cao Phong.
Họ rất muốn đến kế bên ân cần hỏi han Cao Phong, nhưng lại biết thân phận của chính mình, không hề có tư cách để làm như vậy. “Dì Trương, đã ba năm rồi mà dì vẫn trẻ như vậy.” “Sao bây giờ thằng nhóc mập mạp này lại ốm như tia chớp vậy chứ?” “Chú Tôn, chú ít hút thuốc lại đi, ngón tay của chú bị đen hết rồi.” “Anh Triệu,...
Cao Phong mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, lần lượt chào hỏi.
Mọi người càng thêm phấn khích, phấn khích đến nỗi chảy cả nước mắt.
Nhà họ Cao nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình Cao Phong là có thể nhớ được tên của họ và đối xử với họ một cách bình đẳng.
Cùng lúc này.
Trên hòn đảo của nhà họ Cao, có rất nhiều người nhà họ Cao đang ở nhà đợi Cao Phong đến thăm họ.
Dù nói như thế nào thì bọn họ cũng là bậc trưởng bối.
Bản thân Cao Phong là một hậu bối, đã ba năm không trở về, chắc chắn cần phải đến thăm hỏi bọn họ.
Thế là bọn họ không hề gấp gáp, vui vẻ ở nhà chờ đợi.
Nếu bây giờ Cao Kình Thiên được nắm quyền thì sẽ như thế nào?
Nếu bây giờ Cao Kình Thiên là người kế vị của nhà họ
Cao thì sao?
Trước mặt bọn họ, Cao Kình Thiên mãi mãi là bậc hậu bối.
Đã là bậc hậu bối thì phải hành lễ trước những trưởng bối của mình. Tuy nhiên, sau đó họ mới biết, chính mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Sao khi Cao Phong đến nhà tổ tiên họ Cao để bái lễ với ông Cao xong, anh liền ra ngoài chào những người mà anh đã gặp, sau đó trực tiếp trở về nơi ở của mình.
Đừng nói đến việc thăm hỏi bọn họ, ngay cả ý định đến chào hỏi bọn họ còn không có.
Thậm chí ngay cả lão phu nhân Cao mà Cao Phong còn không thèm để mắt đến.
Lúc này, mọi người trong nhà họ Cao đề chết lặng.
Cái cậu Cao Kình Thiên này là có ý gì chứ?
Nó chỉ là một con chó bị bỏ rơi, bây giờ gia đình mới cho phép cậu ta được quay về. Chẳng lẽ cậu ta không nên thay đổi lại thái độ, ngoan ngoãn nghe lời người nhà họ Cao, bày tỏ một chút tôn kính sao?
Bây giờ cậu ta có ý gì?
Không lẽ bây giờ cậu ta nghĩ mình là người kế thừa của nhà họ Cao nên muốn làm gì thì làm sao?
Không lẽ cậu ta không biết lúc bầu cử chủ nhà họ Cao cần rất nhiều người bỏ phiếu sao?
Hiện tại cậu ta không lối kéo mối quan hệ với mọi người, đến lúc đó thì ai sẽ bỏ phiếu cho cậu ta đây?
Nhất thời, rất nhiều người trong nhà họ Cao đều đứng ngồi không yên, đều cảm thấy thằng nhóc Cao Kình Thiên này quá kiêu ngạo rồi!
Ngay cả Cao Tử Hàn cũng không hiểu. “Anh Kình Thiên, anh thật sự không đến gặp họ sao?” Cao Tử Hàn đi theo sau lưng Cao Phong, từng bước từng bước không rời.
Cao Phong chầm chậm lắc đầu, nói: “Tại sao phải gặp bọn họ chứ? Lãng phí thời gian! Những người cần gặp thì sẽ không cần đợi đến lượt anh đi tìm, họ sẽ đến tìm anh trước.
Những lời này có gì đó rất huyền bí, Cao Tử Hàn nhất thời không thể nào hiểu được. “Nhưng mà... anh Kình Thiên đến lúc đó sẽ trở thành chủ nhà họ Cao, mà vị trí đó cần rất nhiều người bỏ phiếu, bây giờ anh không để lại ấn tượng tốt với họ, sợ rằng lúc đó họ sẽ không ủng hộ cho anh đâu.” Cao Tử Hàn vẫn không hiểu.
Cô cũng thấy Cao Phong lúc này có một chút tự phụ “Những người muốn ủng hộ anh thì sẽ mãi mãi ủng hộ cho anh thôi.” “Những người không muốn ủng hộ anh, cho dù anh có quỳ xuống trước mặt họ, họ cũng sẽ không bao giờ ủng hộ anh, họ chỉ càng thêm phỉ nhổ anh thôi.” “Quan trọng nhất là, nếu anh phải dựa vào sự bố thí của họ mới có thể nắm giữ nhà họ Cao... sợ rằng sẽ khiến ông nội vô cùng thất vọng.” Cao Phong bình tĩnh nói ra những lời này, một ý nghĩ thoáng qua khỏe miệng.
Vật mà người khác bố thí, Cao Phong anh thật sự không thiếu. “Anh Kình Thiên, em vẫn không hiểu... Cao Tử Hàn lắc lắc đầu. “Em không cần hiểu, chỉ cần nhớ rằng anh mãi mãi là anh của em là được rồi.” Cao Phong quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Cao Tử Hàn. “Vâng ạ. Cao Tử Hàn nặng nề gật đầu.
Sau đó, hai người tạm biệt nhau, Cao Phong tiến vào nơi ở cũ của mình.
Căn phòng rất sạch sẽ, đồ đạc được bày biện như trước, thậm chí một chai nước bình thường cũng được đặt ở vị trí cũ.
Người hầu nói với Cao Phong, ba năm qua Cao Tử Hàn luôn quét dọn nơi này, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đến một lần.
Cô còn nói với người hầu rằng anh Cao Phong nhất định sẽ trở về đây. “Con bé này thật có tấm lòng.” Cao Phong cười nhẹ, tiến vào trong phòng.
Những người nhà họ Cao đều rất kiêu ngạo, đợi Cao Phong đến thăm hỏi.
Vậy mà Cao Phong nói không gặp liền không gặp.
Nếu có người không nhịn được thì ắt sẽ chủ động đến tìm Cao Phong.
Vậy nên Cao Phong không hề nóng vội. Thành phố Hà Nội.
Bệnh viện nhân dân số 1.
Vào lúc sáng sớm, hai người Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang vội vã chạy đến bệnh viện.
Đằng sau còn có một vài nhân viên công ty luật cực kỳ chuyên nghiệp, cầm theo hợp đồng mà họ thức trắng cả đêm soạn ra.
Những người này đã rất được rất nhiều lợi ích từ Kim Nhạc Sơn, Kim Nhạc Sơn còn hứa rằng sau khi việc này làm xong thì họ sẽ nhận được càng nhiều lợi ích hơn nữa, vì vậy họ đương nhiên sẽ không tiếc công sức để làm những việc này cho Kim Nhạc Sơn. “Việc này có chắc chắn sẽ không có vấn đề gì không?” Trước khi vào bệnh viện, Kim Nhạc Sơn vẫn không yên lòng hỏi. “Giám đốc Kim cứ yên tâm, chỉ cần như lời ông nói, khi Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải ký tên vào đây, họ sẽ từ bỏ việc tranh giành tài sản của gia đình, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể đi công chứng chứng minh" Một luật luật sư đỡ gọng kính nói.
Một thanh niên ở bên cạnh của gật đầu nói: “Đúng như vậy! Còn có cổ phần do phu nhân Kim nằm giữ nữa! Bà ta hiện tại đã mất khả năng cử động nên không ần ký, chỉ cần bấm vân tay và dấu tay là có thể xác thực!” “Chỉ cần ông Kim Nhạc Sơn đây không phản đối di chúc mà chúng tôi đã lập ra, chúng tôi có thể giữ các ngón tay của phu nhân Kim lại để lấy dấu vân tay
Nghe hai người họ nói như vậy, Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang đều sảng khoái, liền vội vã tiến vào bệnh viện.
Lần này, họ nhất định phải thành công.
Xí nghiệp Kim Thiên này chắc chắn sẽ thuộc về tay hai người bọn họ.
Tuy nhiên, khi đám người bọn họ nhìn thấy căn phòng bệnh trống rỗng, trong đầu liền ong ong một tiếng. “Y tá đâu? Mẹ tôi đâu!” Kim Phúc Khang mãnh liệt hét lên. “Đừng gây ồn ào, ở đây là bệnh viện!” Y tá đi đến, cau mày nói. “Bệnh viện Hà Nội, mẹ tôi nhập viện ở bệnh viện các người, bây giờ không thấy mẹ tôi nữa, cô còn không cho tôi hét sao?” Kim Phúc Khang trừng mắt hét với y tá.
Cô ý tả nhìn Kim Phúc Khang với ánh mắt khinh thường, trong lòng nghĩ anh ta vẫn biết bà ấy là mẹ của mình hay sao?
Bà cụ ở trong tình trạng nguy kịch cả đêm, chỉ có một gia đình ba người khác ở lại đây, bọn Kim Phúc Khang không hề có ai ở lại đây, cả bệnh viện đều biết điều này. "Bệnh nhân đã xuất viện rồi.” Y tá nhẹ nhàng đáp lại.