Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô Đường à, thật sự không được đâu..." Nhân viên phục vụ khẽ lắc đầu.

Cao Phong ngồi bên cạnh chứng kiến từ đầu tới cuối. Mặc dù lòng hiếu thảo của Đường Ngọc Diệp đáng để ủng hộ, nhưng anh cũng không thể giúp được gì. Dù sao thì câu lạc bộ Palazzo này không phải là sản nghiệp của anh, anh muốn cũng không giúp được. Hơn nữa anh và Đường Ngọc Diệp không thân cũng chẳng quen biết nhau, anh không cần thiết giúp đỡ cô ta.

Mặc dù trông Đường Ngọc Diệp có vẻ quen quen, nhưng Cao Phong dám chắc mình không quen cô ta.

“Vậy thì cô nói cho tôi biết người đã cướp nho của tôi là ai, cái này thì chắc có thể nói đúng không?" Đường Ngọc Diệp vẫn không muốn từ bỏ, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng.

“Chuyện này.” Vẻ mặt của nhân viên phục vụ trông hơi quái dị, dường như có lời gì đó khó nói lắm.

“Rốt cuộc là ai? Cô nói đi! Tôi quen biết rất nhiều người ở thành phố Hà Nội này đấy nhé!" Đường Ngọc Diệp thúc giục.

"Lần này... Vẫn là tổng giám đốc Lâm." Nhân viên phục vụ hơi ngập ngừng, cuối cùng bất đắc dĩ đáp.

“Hả?” Nghe vậy, Đường Ngọc Diệp thoáng sửng sốt, sau đó vội hỏi: "Tổng giám đốc Lâm nào cơ?"

“Chính là tổng giám đốc Lâm Vạn lân..." Nhân viên phục vụ giải thích.

"Thế à." Vẻ mặt của Đường Ngọc Diệp cũng trở nên vô cùng phấn khích.

Cao Phong cũng rất kinh ngạc. Thì ra chùm nho cuối cùng này là do Lâm Vạn Quân đặt à? Thế tại sao lúc nãy nhân viên phục vụ lại nói phòng số 8 không có khách?

"Này, chào cô, bạn của tôi chính là Lâm...”

"Xin anh hãy chờ một lát, để tôi nói chuyện với cô Đường xong rồi lại tiếp đãi anh.” Lời nói của Cao Phong lại bị cắt ngang. Điều này khiến Cao Phong rất cạn lời. Chẳng lẽ không cho người ta nói hết câu luôn à?

Đường Ngọc Diệp cũng liếc nhìn Cao Phong, sau đó thu hồi ánh mắt.

"Thật hay đùa vậy? Lần trước nho của tôi bị tổng giám đốc Lâm lấy mất, lần này vẫn là tổng giám đốc Lâm à?"

"Lần này tổng giám đốc Lâm định chiêu đãi ai? Người đó có thù với tôi hay là bị điện vậy? Tại sao lần nào cũng giành nho với tôi?" Đường Ngọc Diệp suýt nữa nổi điên.

Lâm Vạn Quân của công ty bất động sản Phong Mai, sao cô chưa từng nghe tên này được chứ. Có lẽ chỉ cần là người có thân phận ở thành phố Hà Nội thì không ai không biết công ty bất động sản Phong Mai, mà biết công ty bất động sản Phong Mai thì không có khả năng không biết Lâm Vạn Quân.

Đường Ngọc Diệp đương nhiên không dám giành đồ với Lâm Vạn Quân, nhưng vẫn không nhịn được bực bội mấy câu.

Cao Phong đứng bên cạnh xấu hổ sờ mũi. Mình cũng bị Đường Ngọc Diệp mắng luôn à?

Nhưng tính ra thì Đường Ngọc Diệp bị giành nho mất hai lần đúng là đều liên quan tới Cao Phong. Bởi vì cả hai lần, Cao Phong đều có mặt.

Nghĩ đến đây, Cao Phong hơi bất đắc dĩ. Anh vốn cho rằng chuyện của Đường Ngọc Diệp không liên quan gì tới mình, bây giờ xem ra anh không thể không giúp đỡ cô ta một phen.

“Tôi vẫn muốn cô dẫn tôi đi gặp tổng giám đốc Lâm một lần. Bà nội tôi không còn khỏe khoắn, cũng lớn tuổi rồi, tôi thật sự muốn cho bà tôi nếm thử loại trái cây mà bà chưa từng được ăn.” Đường Ngọc Diệp nói với vẻ van xin.

Khiến cho cô tiểu thư nhà giàu như Đường Ngọc Diệp cũng phải khẩn nài, xem ra chuyện này thực sự rất quan trọng đối với cô. Nho Ruby Roman có đắt đến mấy thì cũng có giá trị, nhưng lòng hiếu thảo của Đường Ngọc Diệp lại là vô giá. Chỉ riêng điều này, Cao Phong đã quyết định sẽ giúp cô. Dù sao anh cũng không mấy hứng thú với mấy món ăn vặt đó.

“Cô Đường, vị khách mà tổng giám đốc Lâm muốn chiêu đãi chắc chắn có thân phận rất cao quý, e rằng không thể được đâu.” Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói.

Đường Ngọc Diệp khẽ hé môi, cuối cùng vẫn không nói lời phản bác. Cô cũng biết có những vị khách vô cùng cao quý, đừng nói là Đường Ngọc Diệp, cho dù cha cô đến đây, chưa chắc Lâm Vạn Quân đã nể mặt.

Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Diệp không thể không từ bỏ, vẻ mặt hụt hẫng xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi này.

“Khoan đã.” Đúng lúc này, Cao Phong chậm rãi đứng dậy gọi Đường Ngọc Diệp.

Chắc chắn Lâm Vạn Quân chuẩn bị những thứ đó cho Cao Phong, nhưng chỉ cần Cao Phong muốn thì sau này muốn bao nhiêu chẳng có. Mà lòng hiếu thảo của Đường Ngọc Diệp với bà nội đáng được ủng hộ, thế nên Cao Phong quyết định nhường lại chùm nho cho cô.

Đường Ngọc Diệp khó hiểu xoay người lại, nhân viên phục vụ kia cũng kinh ngạc nhìn Cao Phong.

“Anh gọi tôi hả?” Đường Ngọc Diệp nhìn Cao Phong, vươn ngón tay chỉ về phía mình.

“Thưa anh, anh có việc gì ạ?" Nhân viên phục vụ cũng hỏi.

“Ừ, cô muốn mấy món ăn vặt này đúng không?" Cao Phong thản nhiên hỏi Đường Ngọc Diệp.

Đường Ngọc Diệp lại nhìn thoáng qua chùm nho trong tủ khử trùng. Mặc dù cô ta không biết tại sao Cao Phong lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu nói: "Những thứ khác tôi không cần, nhưng tôi muốn có chùm nho Ruby Roman đó."

Cao Phong trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Vậy thì cô lấy chùm nho đó đi, hoặc là mang cả những món điểm tâm khác cũng được.”

Giọng điệu của Cao Phong hết sức bình tĩnh, cứ như thể chỉ nói một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc đến mà thôi. Chẳng qua Cao Phong vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đồng loạt đổ về phía anh.

Đường Ngọc Diệp, nhân viên phục vụ cùng với hai cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân, thậm chí cả mấy tên bảo vệ chung quanh đại sảnh đều ngơ ngác nhìn Cao Phong bằng ánh mắt vô cùng quái dị, rõ ràng là đang nhìn một kẻ ngốc.

Trong lòng họ suy nghĩ, chẳng lẽ anh chàng này bị ngu hay sao vậy? Anh ta cho rằng câu lạc bộ Palazzo là nơi nào? McDonald chắc? Thích thì nhường đồ ăn cho người khác bất cứ lúc nào cũng được ư? Điều quan trọng là... Đó là những món do tổng giám đốc Lâm Vạn Quân đích thân đặt trước, liên quan gì tới người thanh niên này?

"Thưa anh, xin anh đừng đùa, chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu." Ánh mắt của nhân viên phục vụ đã dần dần mất kiên nhẫn, thầm nghĩ tại sao Cao Phong lại không có mắt nhìn người gì hết vậy?

Đường Ngọc Diệp cũng cạn lời, nhưng vẫn lễ phép gật đầu đáp lại Cao Phong. Cô ta cho rằng có lẽ Cao Phong không biết quy tắc của Palazzo.

"Tôi không nói đùa đâu, tôi bảo là nhường thứ này cho cô ấy cũng được.” Cao Phong nghiêm trang nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nghe vậy, nhân viên phục vụ hoàn toàn cạn lời. Chẳng lẽ Cao Phong nghe không hiểu cô ta nói gì hay sao?

Mời đọc truyện trên truyen88.net

“Thưa anh! Đây là đồ ăn mà tổng giám đốc Lâm, vị khách vô cùng quan trọng của câu lạc bộ Palazzo chúng tôi đã đặt trước, chúng tôi không có quyền nhường nó cho người khác, anh cũng không có quyền đó, hơn nữa cũng không có tư cách!"

“Có lẽ lời thật thì khó nghe, ở thành phố Hà Nội này, chẳng có ai dám lấy những thứ mà tổng giám đốc Lâm đã đặt trước đâu." Thái độ của nhân viên phục vụ đã không còn nhiệt tình như trước.

Cô ta cho rằng chắc chắn Cao Phong tới đây để đùa giỡn họ, không thì tại sao anh luôn nói những câu ngớ ngẩn như thế?

Cao Phong khẽ lắc đầu. Đúng là ở thành phố Hà Nội này không có ai dám giành đồ vật với Lâm Vạn Quân, nhưng anh chính là ngoại lệ.

"Lâm Vạn Quân là bạn của tôi.” Cao Phong hơi dừng một chút, sau đó mới nói thẳng.

Nhân viên phục vụ, Đường Ngọc Diệp và đám người trong đại sảnh đồng thời sửng sốt. Bởi vì cái tên Lâm Vạn Quân không hề xa lạ đối với họ.

Cao Phong chính là bạn của Lâm Vạn Quân? Chắng lẽ vị khách mà hôm nay Lâm Vạn Quân muốn mở tiệc chiêu đã chính là người ăn mặc bình thường như Cao Phong đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK