Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4237

“Bà ấy đang ủ rượu, để sau này đi bán cho những quán rượu nhỏ ở trên thị trấn, lấy ít tiền tiêu.”

Hoa Hồng nhìn liếc qua rồi khẽ giải thích cho anh.

“Ừ.”

Cao Phong khẽ gật đầu.

“Anh có nhận ra người này không?”

Hoa Hồng thấy Cao Phong không nói lời nào thì lại hỏi thêm câu nữa.

Cao Phong lắc đầu, sao anh có thể nhận ra được chứ.

Năm đó anh mới chỉ là một đứa bé nằm trong tã lót, còn chưa hề có ký ức gì.

Nhưng nhìn tuổi người phụ nữ này thì anh cũng thấy hợp lý. Đứa bé năm đó bà ấy nuôi nay đã ngoài hai mươi tuổi rồi. Hai mươi năm trôi qua, bây giờ bà ấy đã tầm bốn mươi tuổi thì cũng đúng.

“Dù không phải thì cứ coi như đây là người tôi cần tìm đi. Như vậy, coi như tôi đã hoàn thành một tâm nguyện rồi.”

Cao Phong sờ chóp mũi, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc ba lô đen trên tay xuống cạnh cổng.

Rồi anh nhìn liếc về phía sân trong, quay người chuẩn bị rời đi.

“Anh không định đi vào à?”

Hoa Hồng rất ngạc nhiên, kéo tay Cao Phong lại để hỏi.

“Tôi không vào đâu, không cần phải xáo trộn cuộc sống của người khác vì sự xuất hiện của tôi. Dù đây có phải là người quen năm đó của tôi hay không thì bây giờ nhìn thấy người đó sống hạnh phúc là đủ rồi.”

Cao Phong xua tay, bỗng thầm cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng đi rất nhiều.

“Được rồi…”

Hoa Hồng bất đắc dĩ gật đầu.

“Ọe!”

“Ọe!”

Đúng lúc này, một gã đàn ông cao lớn đã uống say từ từ đi về phía nhà Trần Anh Thảo.

“Trần Anh Thảo! Bà mở cổng làm gì đấy? Có phải là đang đợi thằng đàn ông nào đến hay không?”

Người đàn ông say rượu kia còn chưa đi đến cổng nhưng đã gào lớn về phía sân rồi.

Cao Phong từ từ quay người lại, nhìn về phía bên này.

Trần Anh Thảo đang ở trong sân, nghe tấy tiếng người đàn ông đó thì hơi run lên, vội vàng đi về phía cánh cổng.

“Sao ông lại uống say rồi?”

Trần Anh Thảo nói khẽ rồi chuẩn bị đi ra đỡ người đó.

“Ông đây thích thế đấy! Mà bà thì sao, mở cổng ra làm gì đấy?”

Người đàn ông say rượu đẩy Trần Anh Thảo ra, vẫn cổ hỏi với đôi mắt đỏ quạch.

“Tôi sợ ông uống say, không tìm được lối về nhà.”

Trần Anh Thảo từ từ lắc đầu, tiếp tục đi ra đỡ lấy người đàn ông kia.

“Hừ!”

Người đàn ông say kia thở hắt ra, đang chuẩn bị vào nhà thì lại bước hụt chân, cả người cứ vậy mà ngã sấp về phía trước.

“Rầm rầm!”

Gã đàn ông say rượu ngã vật xuống đất, suýt nữa thì gãy cả hai chiếc răng cửa.

“Mẹ nó chứ, bà đỡ tôi kiểu gì đấy? Hả?”

Gã đàn ông say nằm dưới đất, đạp mạnh về phía Trần Anh Thảo một cái.

Nhưng Trần Anh Thảo không nói lời nào, lại đến đỡ ông ta dậy.

“Không đúng, có cái quái gì vướng chân tôi vậy.

Gã đàn ông say rượu trợn mắt lên, quay đầu nhìn ra phía cổng.

“Đây là cái gì?”

Người đàn ông say kia thấy chiếc ba lô đen thì tỉnh táo hơn một chút, đi ra cầm ba lô lên.

“Ôi, cũng nặng đấy. Đây là cái gì vậy?”

Người đàn ông kia cầm ba lô, quay lại hỏi Trần Anh Thảo.

“Tôi cũng không biết.”

Trần Anh Thảo cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lắc đầu đáp lại.

Người đàn ông say rượu cũng không nói nhiều, kéo khóa roẹt roẹt, mở ba lô ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK