Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3762

Một sĩ quan phụ tá im lặng một lát, sau đó cẩn thận nói.

Chỉ trong nháy mắt mọi người rơi vào trong trầm tư.

Bùm.

Vậy có nghĩa là, tiếng súng dồn dập mãnh liệt lúc trước, là tiếng pháo nổ sao?

Thực ra bên này căn bản không có binh sĩ của Phong Hạo nào, mà là những người đã rời đi trước đó, đốt một chuỗi pháo lớn.

Sau đó pháo cùng nổ vang, cộng thêm những binh sĩ Phong Hạo này nổ súng một lát, sau đó xen lẫn với nhau đủ để lấy giả loạn thật?

Hơn bảy chục ngàn cường đạo Nam Cương cùng mở to mắt, trong lòng tràn ngập cảm xúc, quả thực là vô cùng phức tạp.

Có phẫn nộ, có kinh ngạc, càng bực tức nhiều hơn.

Cường đạo Nam Cương tứ đại chiến minh phóng toàn quân, nhao nhao tụ tập đến đây.

Ban đầu còn muốn có thể một tay vây giết mấy chục ngàn binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo.

Kết quả chỉ vây giết được một đống pháo sao?

Không, nói một cách chính xác, là một đống mảnh vỡ của pháo?

Mà binh sĩ Phong Hạo trong trăm chiếc xe kia, đều bị bọn họ để chạy thoát rồi hả?

“Phù! Phù!”

Đức Khánh trợn to mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm bên trong vùng trũng.

Đức Khánh nhìn những mảnh xác pháo ở bên trong vùng trũng, giống như là cái miệng đang chế nhạo ông ta.

“Á! Khối tập đoàn Phong Hạo, mẹ kiếp chết tiệt!”

“Phụt!”

Bỗng nhiên Đức Khánh ngửa mặt lên trời rống to, một ngụm máu tươi lập tức phun ra, sắc mặt trắng bệch giống như là giấy dầu.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rõ ràng là Đức Khánh bị tức tới mức hộc máu.

Thân thể càng không thể đứng vững, vội vàng bám lấy người bên cạnh mới không bị ngã xuống.

“Ngài Đức Khánh, ngài Đức Khánh!”

Mọi người lập tức luống cuống, vội vàng tiến lên nâng Đức Khánh.

Mà hiện giờ trong đầu Đức Khánh đang ong ong, lửa giận trong lòng giống như muốn thiêu cháy cả người ông ta hầu như không còn.

Trước mắt lại càng là một vùng màu đen, chỉ thiếu chút nữa là ngất xỉu tại chỗ vì tức.

“Cút! Tất cả đều cút cho tôi!”

“Phế vật! Các người không nghe ra âm thanh tiếng pháo à? Hả?”

“Phế vật! Thùng cơm!”

Đức Khánh đẩy mấy tên cường đạo Nam Cương, sau đó đột nhiên tiến một bước đạp mạnh.

“Rầm!”

Ba tên cường đạo Nam Cương bị Đức Khánh đạp ngã, sau đó bay thẳng tới trong vùng trũng không ngừng ngã nhào.

“Rầm rầm!”

Ba tên cường đạo Nam Cương thiếu chút nữa ngã nhào đến chỗ thấp nhất vùng trũng, mới khó khăn ổn định cơ thể.

“Nói cho tôi biết, các người có phải là phế vật?”

“Các người có phải là thùng cơm hay không? Ngay cả tiếng súng và tiếng pháo nổ đều không phân biệt được à?”

Đức Khánh từ trên cao nhìn xuống mấy người, lại chửi ầm lên.

“Ngài Đức Khánh, không phải là vừa rồi ngài cũng không nghe thấy sao?”

Một người từng là thủ lĩnh của thế lực nhỏ nào đấy thực sự có chút không nhịn được, lúc này nghiến răng đáp lại một câu.

“Mẹ kiếp! Còn dám mạnh miệng!”

Khí huyết của Đức Khánh dâng lên, cơn giận bốc lên từ trong tim, mắng to một tiếng rồi bay thẳng tới trong vùng trũng.

“Ngài Đức Khánh, đừng kích động!”

“Đức Khánh ông đây là có ý gì, muốn động vào lão đại của bọn tôi sao?”

“Mẹ nó, đừng tưởng rằng ông làm minh chủ Bắc Minh thì trâu bò!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK