Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3457

Câu nói này vang lên khiến Cao Phong sửng sốt.

Vị sư thầy Thanh Viễn kia…

Từng câu từng chữ đều có ngụ ý ngầm.

Hơn nữa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, trên tay Cao Phong dính vô số máu tươi, hơn nữa không chỉ có một điều này.

Sau đó ông ta còn chỉ cho Cao Phong một con đường.

Chỉ là sau đó có một sự việc lại tái diễn khiến Cao Phong không thể dấn thân vào con đường đó như anh mong muốn.

Nhưng Cao Phong để tay lên ngực tự hỏi, thật sự là anh rất tin tưởng sư thầy Thanh Viễn.

“Cậu Phong! Trên thế gian này có rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học để giải thích.”

“Cậu tin cũng được, không tin cũng được, nhưng từ xưa đến nay vẫn truyền lưu câu nói nhất số mệnh, thứ hai vận số, thứ ba phong thủy.”

“Tin hay không thì nó vẫn tồn tại.”

Nghe Lâm Vạn Quân nói xong câu đó, Cao Phong im lặng suy nghĩ một lát rồi sau đó vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

“Ý là chỉ cần đến gần tôi là tôi sẽ mang lại vận rủi cho bọn họ đúng không?”

Cao Phong từ từ nắm chặt tay lại, giọng nói cực kì trầm.

“Cậu Phong! Cũng không phải như vậy, cậu cũng đừng một mực nghĩ vậy.” Lúc này Lâm Vạn Quân sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên nổi lên sự hối hận sâu tận đáy lòng.

Đáng ra lúc đầu ông ta không nên nói trắng ra như thế. Bây giờ Cao Phong chỉ cảm thấy mình giống ngôi sao tai họa!

“Lão Lâm Quân! Chú đừng nói nữa, bây giờ tôi tin rồi.”

“Ông nội của cháu thân cận với cháu, cuối cùng lại không thể chết già mà bị con cháu nhà họ Cao làm hại.”

“Chú thân cận với cháu, mới tuổi này mà đã có bệnh nặng trong người.”

“Ông cụ Cao rất tốt với tôi, cho cháu miếng ăn, còn muốn gả Tuyết Mai cho tôi, cuối cùng lại đột nhiên phát bệnh qua đời.”

“Còn có cả Tuyết Mai. Tuy rằng nàng không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng tới nay vẫn chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ với cháu, cuộc sống ít khi yên ổn.”

Cao Phong vuốt chóp mũi, nhẹ giọng cười khổ lắc đầu: “Cháu vẫn nghĩ là thế giới này đối xử bất công với cháu, là những người đó đui mù, không nên ép cháu ra tay.”

“Nhưng mà hiện tại cháu mới biết, hóa ra tất cả đều là do cái gọi là số mệnh của cháu sao?”

“Hóa ra kẻ đầu sỏ của tất cả chuyện này đều là cháu, ha ha ha…”

Cao Phong từ từ gục đầu xuống, trên mặt tràn đầy sự chua xót, bàn tay chậm rãi giơ lên lại không nhịn được mà run run.

“Cậu Phong! Cậu hiểu lầm rồi.”

“Cho dù thật sự là như vậy, đó cũng chỉ là chuyện trước khi cậu mười tám tuổi.”

“Qua mười tám tuổi, mọi thứ sẽ khá hơn, cậu chỉ cần…”

Lâm Vạn Quân bắt lấy bàn tay của Cao Phong, sắc mặt kích động không thôi.

“Chỉ cần tôi làm gì?”

“Chỉ cần tôi rời xa mọi người, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn sao?”

“Xem ra, chiến trường kia mới chính là nơi mà cháu nên đến.”

Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, sâu trong đáy mắt lộ vẻ buồn bã và đau khổ.

Lúc này, anh cảm thấy mình chính là một ngôi sao tai họa, bất kỳ ai đến gần anh cũng sẽ lây dính lấy vận rủi!

“Cậu Phong! Cậu thì có tội tình gì chứ!”

Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng, cơ thể đang run rẩy không ngừng.

Sau khi Cao Phong im lặng suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên anh cười nói: “Lão Lâm Quân à! Chú có tin rằng người thường có thể cãi trời thay đổi số mệnh sao?”

Ánh mắt Lâm Vạn Quân trừng lớn, nói: “Tôi tin cậu Phong có thể!”

“Đúng vậy! Cháu có thể!”

“Không cần nói, cháu cần phải trải qua trận chiến này! Đây có lẽ chính là số mệnh của cháu.”

“Nếu như cháu chết trong trận chiến này, điều đó chứng tỏ, vận mệnh này không thể xoay chuyển.”

Nói tới đây, Cao Phong chậm rãi đứng lên, nói tiếp: “Nếu như cháu quét sạch những kẻ xâm lược, mang chiến thắng trở về, cháu sẽ tin rằng mình có thể thay đổi được số mệnh này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK