Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1396

“Chúc mừng bốn mươi chín tuyển thủ! Các cô các cậu đã thành công thăng cấp vào vòng sau.”

“Trong tương lai, chắc hẳn nền võ thuật của Thành phố Hòa Bình sẽ do các bạn gánh vác! Cố gắng lên!” Miêu Chính Vũ cảm thán một tiếng.

Chỉ một giây sau, toàn bộ hiện trường đều rộ lên từng đợt hoan hô.

Vào giây phút này, vinh dự này thuộc về bốn mươi chín người đang đứng trên lôi đài.

“Tiếp theo, xin mời các tuyển thủ đi về nghỉ ngơi. Vào lúc hai giờ chiều, chúng ta lại tiến hành cuộc thi đấu thăng cấp.” Miêu Chính Vũ nói một lần nữa.

Mọi người đều gật đầu, sau đó mỗi người đều đi về phía dưới đài.

Trận chiến giữa những người luyện võ với nhau không giống như một cuộc thi.

Thi thì có thể liên tục thi mấy lần, nhưng người luyện võ thi đấu tranh giải, vậy sau mỗi trận đấu, phải cho thân thể một khoảng thời gian để khôi phục.

Những người luyện võ ở Thành phố Hòa Bình cũng cố gắng hết sức để bảo vệ điều công bằng này.

“Nam Phương Hòa Trạch! Cũng có chút thú vị đấy!” Hứa Vĩnh Hạo dẫn người đi lên, khóe miệng mang theo nụ cười hài hước.

“Tôi đã làm anh thất vọng rồi à?” Nam Phương Hòa Trạch cười lạnh một tiếng trả lời. Lúc này, trong lòng anh ta cực kỳ sung sướng, chắc chắn sẽ không thèm tức giận.

“Ha ha! Không có! Không có đâu!” Hứa Vĩnh Hạo nở một nụ cười đầy vẻ cân nhắc và chế nhạo, sau đó nói: “Lúc đầu tôi cũng không muốn năm nay đạp lên mặt cậu, vì cậu tôi muốn cho các người xuống lôi đài trước thời hạn.”

“Kết quả cậu cũng không biết điều, vậy cũng đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi. Năm nay, tôi không những muốn đạp lên má trái của cậu, mà tôi còn muốn đạp lên má phải của cậu, để cậu phải liếm giày cho tôi, cậu hiểu không?”

Trong mắt Hứa Vĩnh Hạo vô cùng tối tăm và hung ác, giọng nói vô cùng khinh thường, sau khi nói xong, anh ta cười một tiếng rồi xoay người rời đi ngay lập tức.

Vừa đi được hai bước, anh ta lại bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn Cao Phong một cái, tựa như mới vừa nhớ tới sự tồn tại của Cao Phong vậy.

“Còn anh… Cao Phong… Tôi chẳng những muốn đạp lên mặt anh, tôi còn phải dùng đế giày dính nước miếng để giẫm lên mặt anh, ha ha a ha!” Nói xong câu này, Hứa Vĩnh Hạo mới chậm rãi xoay người rời đi.

Mà dáng vẻ Cao Phong vẫn giống như không nghe được vậy, ngay cả mí mắt cũng không động một chút.

Nam Phương Hòa Trạch gắt gao siết chặt hai quả đấm, cố gắng hít thở sâu mấy hơi để lấy lại bình tĩnh, khó khăn lắm mới đè nén cơn tức trong lòng xuống.

“Người khác chỉ nói vài ba lời đã chọc giận cậu, khó trách Dòng tộc nhà họ Nam Phương sẽ thê thảm như vậy!”

Cao Phong nhàn nhạt bỏ lại một câu nói, sau đó xoay người xuống đài.

“Cái gì?” Nam Phương Hòa Trạch sửng sốt một chút, có chút khó hiểu nhìn theo bóng lưng Cao Phong.

Nam Phương Minh Nguyệt im lặng suy nghĩ trong hai giây, sau đó nói: “Thật ra anh ta nói cũng không sai. Tâm tính của người luyện võ vô cùng quan trọng. Một khi tâm tính rối loạn, ngay cả ba mươi phần trăm thực lực bình thường đều khó đánh ra.”

“Có lẽ, em nên dựa theo lời nói của anh ta, cố gắng ổn định tính cách của mình một chút đi!.”

Nam Phương Hòa Trạch im lặng suy nghĩ khoảng một phút, cả người mới sáng tỏ thông suốt, trong lòng cũng là bộc phát ra sự tự tin.

“Cao Phong! Cảm ơn ạm!” Nam Phương Hòa Trạch nhìn theo bóng lưng Cao Phong và hô lên một câu.

Cao Phong cũng không quay đầu mà chỉ nhẹ nhàng khoát tay rồi nhanh chóng đi về phía xa xa.

Bây giờ vẫn còn mấy tiếng đồng hồ mới đến hai giờ chiều, Cao Phong quyết định trở về phòng và nghỉ ngơi một chút.

Những người khác cũng tản ra, ai về phòng người nấy hoặc muốn đi đâu thì đi, có người đi tới phòng ăn do người tổ chức hội thi này mở ra..

Phòng ăn nơi này phục vụ chu đáo suốt hai mươi bốn giờ trong ngày, cung cấp thức ăn phong phú, hơn nữa phối hợp dinh dưỡng cân đối, đúng là vô cùng tỉ mỉ!

Người tập võ rất hao phí thân thể của mình, cho nên cần phải bổ sung nhiều chất và năng lượng cần thiết.

Trong phòng, Cao Phong mở toang ra cửa sổ ra, đứng bên bệ cửa sổ và lẳng lặng hút thuốc.

Nhìn phía xa xa, người đến người đi tấp nập, giống như đi tới một thế giới mới vậy.

“Két két!” Cửa phòng bị ai đó đẩy ra, Nam Phương Minh Nguyệt bước vào.

“Ai bảo anh hút thuốc lá trong phòng?”

Thấy Cao Phong đang hút thuốc lá, Nam Phương Minh Nguyệt nhẹ nhàng nhíu mày.

Cao Phong nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không dập tắt tàn thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK