Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Phong nhẹ gật đầu, hơi sợ hãi trốn ở phía sau lưng Kim Tuyết Mai.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kiều Thu Vân càng thêm ghét bỏ, liên tục tặc lưỡi.

Ba năm trước đây, dù Cao Phong không có năng lực gì nhưng vẫn là người bình thường, ít ra cũng còn giúp việc được.

Nhưng bây giờ anh đã trở thành gì?

Một kẻ đần độn

Chẳng lẽ Kim Tuyết Mai phải dùng hết tuổi xuân của mình để chăm sóc tên đần này đến già? "Có nghe mẹ nói gì không, các con nhất định phải ly hôn! Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài chế giễu mẹ, nói nhà ta có một thằng rể ngu!" "Các con chỉ mới kết hôn ba năm thôi, có thể có tình cảm gì." "Chị Lưu hàng xóm trước kia của chúng ta kết hôn với chồng đã được hai mươi năm, chồng chị ta bị ung thư não dẫn đến liệt nửa người, không phải chị ta ly hôn ngay hay sao?" "Tuyết Mai, vợ chồng là đôi chim cùng rừng, gặp nạn thì con nào bay phần con nấy, đây là chuyện quá bình thường" Kiều Thu Vân trừng mắt với Kim Tuyết Mai.

Kim Ngọc Hải kéo Kiều Thu Vân lại, nhưng lại bị Kiều Thu Vân hất tay ra. "Tại sao con không nói gì?" Kiều Thu Vân quát lên với Kim Tuyết Mai. "Mẹ, Cao Phong đã làm những gì cho nhà chúng ta, mẹ quên hết rồi sao?" "Anh ấy mua xe sang trọng cho bố lái, cho chúng ta ở biệt thự. Anh ấy chữa khỏi bệnh cho bà nội, anh ấy vất vả suốt ba năm nhưng chưa từng than vãn lời nào." "Ba năm qua, anh ấy luôn một lòng đối xử tốt với nhà chúng ta, chưa từng làm chuyện gì sai trái!" "Hiện tại anh ấy bị bệnh, đây là lỗi của anh ấy sao? Chúng ta cứ vứt bỏ anh ấy như vậy sao?” "Đây không phải lỗi của anh ấy, anh ấy cũng không muốn thành thế này, anh ấy không sai!" Kim Tuyết Mai nói đến đây, trong mắt đã chứa đầy nước mắt. "Tuyết Mai, đừng khóc..." Cao Phong vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mặt Kim Tuyết Mai. "Nó đã biến thành đồ đần! Đây là sai lầm lớn nhất của nó! Ban đầu mẹ cũng đã thay đổi thái độ với nó, nhưng bây giờ... Muốn trách thì chỉ có thể trách số phận của bản thân nó hẩm hiu." "Mẹ làm như thế không hề quá đáng một chút nào! Mấy người Lâm Vạn Quân kia trước đó còn đi theo nó làm cấp dưới cho nó, bây giờ bọn họ đâu hết rồi?" "Tuyết Mai, con phải hiểu, thời đại của Cao Phong đã qua rồi! Ngay cả những người như Lâm Vạn Quân cũng đã không còn để ý đến nó, con còn kiên trì cái gì nữa?" "Nghe lời mẹ, ly hôn với nó đi, đừng để nó làm chậm trễ con! Với nhan sắc của con, có thể tái giá được ngay." Kiều Thu Vân nhẹ giọng lại, khuyên nhủ Kim Tuyết Mai.

Nhưng thái độ của Kim Tuyết Mai vẫn vô cùng kiên định như trước.

Thậm chí không hề do dự dù chỉ một chút. "Con sẽ không bao giờ rời khỏi Cao Phong!" "Anh ấy trở thành như thế này là vì con, dù anh ấy biến thành như thế này không phải vì con đi chăng nữa, anh ấy cũng là chồng của con! Là người đàn ông của 

Kim Tuyết Mai!" "Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, dù anh ấy có biến thành bộ dạng gì, con cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy!" "Bây giờ anh ấy biến thành như thế này mà vẫn còn nhớ rõ con, con càng phải chăm sóc anh ấy!" Kim Tuyết Mai cắn chặt môi, lời nói cực kì kiên định.

Kiều Thu Vân chớp mắt mấy cái, sau đó bỗng nhiên bật cười. "Tuyết Mai, không phải con cho rằng thân phận của Cao Phong rất cao quý, còn có rất nhiều nhân vật to lớn ở Thủ đô Hà Nội kính trọng nó, cho nên mới bằng lòng ở bên cạnh nó đấy chứ?" "Mẹ nói cho con biết, con sai rồi! Nếu Cao Phong thật sự giống như những gì con nói, là người của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, vậy tại sao nhà họ Cao lại không cho người tới đón nó trở về?" "Hơn nữa, con có biết tại sao có nhiều người kính trọng Cao Phong như vậy không? Đó là bởi vì Lâm Vạn Quân." "Về phần tại sao Lâm Vạn Quân coi trọng Cao Phong như vậy, đó là bởi vì Cao Phong nợ tiền Lâm Vạn Quân, Lâm Vạn Quân còn phải chờ Cao Phong sau này trả tiền cho ông ta." "Con cứ ở bệnh viện mãi nên không biết, những tin tức này đều do chính miệng Lâm Vạn Quân nói đấy!" Kiều Thu Vân không ngừng cười lạnh.

Kim Tuyết Mai nghe vậy thì ngơ ngác, sau đó lắc đầu nói: "Cao Phong chính là con cháu của nhà họ Cao! Nếu không Tổng giám đốc Quân cũng sẽ không thể giao trăm phần trăm cổ phần bất động sản Phong Mai cho con." "Dù cho nó đã từng là con cháu của nhà họ Cao thì đã làm sao? Vậy cũng che giấu được sự thật bây giờ nó là một kẻ ngu!" "Nhà họ Cao là một gia tộc rất lớn ở Thành phố Đà Nẵng, không biết có bao nhiêu đệ tử, sẽ để cho một kẻ ngu làm mất mặt của bọn họ như vậy à?" "Con gái, con đừng ngây thơ nữa. Nó chắc chắn sẽ không có cách nào để biến con trở thành cô chủ của nhà họ Cao đâu." Kiều Thu Vân lắc đầu. "Đừng nói nữa! Con không quan tâm anh ấy có phải là con cháu của nhà họ Cao hay không, anh ấy có như thế nào, con cũng sẽ không bỏ anh ấy!" Kim Tuyết

Mai không chút do dự trả lời. "Con thật là hỗn láo! Con có một người chồng ngu ngốc, sẽ bị người đời cười chê!" Kiều Thu Vân lập tức tức giận.

Kim Ngọc Hải nhíu chặt mày, quát: "Thôi đừng ầm ĩ nữa! Tuyết Mai, con đã chắc chắn với quyết định của mình chưa? Muốn dẫn Cao Phong theo phải không? Tình huống hiện tại của nó..." "Bố đừng nói nữa! Con sẽ không vứt bỏ anh ấy!" Kim Tuyết Mai vẫn như cũ thái độ cường ngạnh. "Được, được rồi! Cao Phong, về nhà cùng chúng ta thôi." Kim Ngọc Hải nhẹ gật đầu. "Kim Ngọc Hải ông nói cái gì đó? Ông có tin tôi đánh ông không!" Kiều Thu Vân đột nhiên quay đầu, hét lên với Kim Ngọc Hải. 

Kim Ngọc Hải dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: "Cao Phong, nhất định phải về nhà chung với chúng ta." "Tôi thấy cái ông muốn là tôi không về nhà nữa đúng không? Cái thứ bỏ đi này, tôi cho ông biết, nếu Cao Phong về nhà, vậy tôi sẽ không về nhà nữa!" Kiều Thu Vân nổi giận, gắt lên với Kim Ngọc Hải. "Bop!"

Kim Ngọc Hải đột nhiên đưa tay, tát một cái lên mặt Kiều Thu Vân.

Ông ta tát không hề nhẹ tay chút nào, mạnh đến mức Kiều Thu Vân lui về sau ba bốn bước. "Tôi là đồ bỏ đi? Bà thật sự cho rằng tôi sợ bà à? Trên đời này thật sự có thằng đàn ông nào sợ vợ à? Bà cho rằng phụ nữ các người có thể đánh được đàn ông chúng tôi sao?" "Chỉ là một người phụ nữ, sức nâng bốn mươi kí gạo cũng không có, tại sao tôi lại phải sợ bà?" "Chẳng qua là do đàn ông chúng tôi muốn giữ gìn gia đình mà thôi, bà đừng có mà không biết điều!" Kim Ngọc Hải thấp giọng quát. "Ông dám đánh tôi? Ông đánh tôi vì thằng ngu này?" Kiều Thu Vân bụm mặt, trừng to mắt nhìn Kim Ngọc Hải. "Cao Phong đã cứu mẹ của tôi!" Trong mắt Kim Ngọc Hải toát ra vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn Kiều Thu Vân.

Kiều Thu Vân nghe vậy thì sững sờ, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi mặc kệ trước kia nó đã làm gì, tôi chỉ quan tâm hiện tại!" "Đánh tôi đúng không? Đánh tôi là giỏi lắm à? Càng đánh tôi, tôi càng không cho nó vào trong nhà." Kiều

Thu Vân ngồi xuống đất ăn vạ. "Nhà đó là của Cao Phong đấy!" Kim Ngọc Hải lại cắn răng nói. "Vậy tôi cũng mặc kệ, dù sao cái nhà này, có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó!" "Kim Ngọc Hải ông giỏi thì làm đi. Ông muốn để cho con gái mình sống với một thằng ngu, tôi đây không đồng ý!" Kiều Thu Vân ngồi dưới đất liên tục mång.

Kim Tuyết Mai thở dài một hơi, một tay ôm Cao Phong, nhìn về phía Kiều Thu Vân, nói từng chữ một: "Mẹ, con sẽ không bao giờ vứt bỏ Cao Phong! Nếu mẹ lại nói thêm một câu như vậy, từ nay trở đi, Kim Tuyết Mai con sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ!"

Câu nói này làm cho Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân đột nhiên trừng to mắt.

Lâm Vạn Quân ở bên kia, thông qua máy nghe trộm được cài đặt kĩ càng, nghe hết được đoạn đối thoại của bọn họ.

Nghe được câu nói này của Kim Tuyết Mai, Lâm Vạn Quân đột nhiên đứng thẳng người dậy.

Bên trong ánh mắt của ông ta tràn đầy vui mừng. "Cậu Phong, nỗ lực của cậu không hề uổng phí, cô gái này thật tốt." "Như thế này tôi đã có thể yên tâm! Cô Tuyết Mai đã vượt qua bài kiểm tra của tôi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi sắp xếp chuyện sau này."

Lâm Vạn Quân lẩm bẩm một mình, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu lên bước đầu tiên trong kế hoạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK