Bởi vì bọn họ cảm thấy, bảo vệ không thể nào lấy chuyện này ra làm trò đùa, anh ta tuyệt đối không có lá gan này.
Chẳng lẽ Cao Phong ăn mặc mộc mạc kia, thật sự là... ngài Cao Phong trong miệng anh ta?
Là khách quý của Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân, ngài Cao Phong?
"Ngài Cao Phong gì cơ?" Giọng nghi ngờ của người đẹp quầy tiếp tân truyền đến.
Cô mỗi ngày để phải tiếp đãi quá nhiều người, cho nên nhất thời có chút mơ hồ, dù sao cô chỉ tiếp Cao Phong có một lần đó.
Cho nên trong nhất thời, quả thật không kịp nhớ ra.
"A ha ha." Hạ Vy ở bên cạnh cười lạnh một tiếng.
Mới vừa rồi mình suýt chút nữa bị giật mình, cho là Cao Phong thật sự có thân phận không tầm thường cơ.
Kết quả quầy tiếp tân căn bản không biết có người tên Cao Phong này, Cao Phong sao lại có thể khôi hài đến vậy?
Trên mặt Trương Hàn cũng lộ ra thần sắc suy tư, hắn ngược muốn xem thử xem, hôm nay Cao Phong còn giả vờ đến khi nào.
"Cao Phong! Ngài Cao Phong!" Nhân viên bảo vệ vội vàng nhắc nhở.
"Cao Phong... Trời ơi! Anh nói Ngài Cao Phong đến?" Bộ đàm bên kia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó kinh hãi kêu lên.
"Không sai, chính là Ngài Cao Phong! Mau thông báo cho Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân!" Nhân viên bảo vệ thúc giục.
"Được được! Tôi lập tức làm ngay!"
Bên kia nói thật nhanh, liền trực tiếp tắt bộ đàm.
Còn lại Hạ Vy cùng Trương Hàn, cùng với đám bảo vệ của Tự nữa, biểu cảm trên mặt, trong nháy mắt trở nên hết sức đa dạng phong phú.
Thấy Cao Phong thần sắc lạnh nhạt, trong lòng Trương Hàn bỗng nhiên hốt hoảng.
Chẳng lẽ, hôm nay mình lại... Lại làm một chuyện ngu xuẩn nữa?
Hắn phát hiện, mỗi lần mình thấy Cao Phong, thì sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn hết lần này đến lần khác!
Có lẽ là bởi vì quá căm ghét Cao Phong, cho nên vừa nhìn thấy Cao Phong thì sẽ mất đi lý trí, đưa đẩy bản thân đi gây sự.
Trương Hàn muốn kềm chế, nhưng hắn căn bản không kềm chế được!
Kẻ thù gặp nhau thế nào cũng kẻ chết người sống, Trương Hàn nào còn có lý trí suy nghĩ khác đi?
Kết quả, trong tình trạng bản thân đánh mất lý trí, hết lần này đến lần khác hắn bị Cao Phong lấn át.
"Ngài Cao Phong, ngài, à.., ngài và Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân của chúng tôi là... ?"
Tự ngập ngừng một chút, sau đó thận trọng hỏi.
Cao Phong nhìn Tự, trong lòng cũng không có ác cảm gì đối với anh ta.
Người đàn ông tên Tự này cũng không phải là tuyển dụng sau đó, mà là đàn em do Lâm Vạn Quân đích thân mang đến, vậy cũng đủ để nói lên sự thừa nhận năng lực của Lâm Vạn Quân đối với anh ta.
Nói cách khác, người đàn ông tên Tự này, có thể tín nhiệm.
"Không cần căng thẳng, anh làm việc không tệ, bảo vệ nhân viên công ty, vốn chính là chức trách của anh." Cao Phong nhàn nhạt mở miệng.
Một con ngựa thì một con ngựa, Cao Phong cũng không phải cái loại công tử nhà giàu làm việc tùy tiện không thèm quan tâm công việc.
Chẳng qua những lời này anh nói ra, nội tâm của Tự càng thêm lo sợ, cái này cái này cái này,Cao Phong này rốt cuộc có thân phận gì đây?
Mà sao nghe ý tứ trong lời nói của Cao Phong, lại giống như công ty bất động sản Phong Mai là do anh sáng lập thế?
"Vậy... Việc bảo vệ nhân viên..." Tự lần nữa nhỏ giọng hỏi.
Cao Phong nói bảo vệ nhân viên công ty không sai, vậy mình hiện giờ đang bảo vệ Trương Hàn, thiếu chút nữa đánh cả Cao Phong, vậy cũng không sai sao?
"À, hắn ta đã không phải là nhân viên công ty, không cần bảo vệ nữa." Cao Phong để một tay sau lưng, liếc Trương Hàn một cái, nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh!
Lời này của Cao Phong là có ý gì? Trương Hàn không phải là đang làm việc ở công ty bất động sản Phong Mai sao?
Anh ta chỉ cần nói một câu vô thưởng vô phạt, là có thể quyết định số phận Trương Hàn à?
"Cao Phong! Mày không nên quá đề cao chính mình!" Trương Hàn không nhịn được nghiến răng gầm nhẹ.
"Dù mày thật sự có quan hệ không vừa với Tổng giám đốc Lâm Vạn Quânthì sao, tao là nhân viên công ty, Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân tuyệt đối sẽ không bởi vì thù oán riêng tư giữa tao và mày mà đuổi tao khỏi công ty được!"
"Mày có biết năng lực làm việc của tao mạnh đến bao nhiêu không, mỗi ngày đều mang đến lợi ích về cho công ty, mày có đi làm vò đầu mười năm cũng chưa chắc đã bằng tao."
"Còn nữa, tao đã ký hợp đồng lao động chính thức, muốn đuổi tao đi, mày cũng không tự đái ra mà soi cái mặt mày vào, mày có tài cán gì, hả?"
Nói xong lời cuối cùng, Trương Hàn Càng điên cuồng cười lớn.
Với năng lực làm việc của hắn, công ty bất động sản Phong Mai tuyệt đối không thể buông hắn ra được, đây chính là tự tin của hắn.
"Có lẽ mày thật sự rất có năng lực, nhưng, nhân phẩm, vĩnh viễn quan trọng hơn năng lực."
"Nhưng mà cái gọi là nhân phẩm này, rõ ràng là, mày không có." Cao Phong lạnh nhạt trả lời.
"A ha ha, mày nói vậy cũng vô ích thôi,ngày mai tao vẫn có thể đến công ty bất động sản Phong Mai đi làm như thường." Trương Hàn cười lạnh không
"Xin lỗi, ngày mai anh không cần đến nữa."
Bỗng nhiên, một giọng nói trung niên trầm ổn vô cùng từ phía sau mọi người truyền đến.
Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó vội vàng nhìn về phía sau.
Lập tức thấyLâm Vạn Quân, sau lưng mang theo hai vệ sĩ áo đen, đang nhịp bước dồn dập chạy đến bên này, câu nói vừa rồi, chính là của ông.
"Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân!"
Hiện trường ngoại trừ Cao Phong, những người khác đều là cung kính chào hỏi Lâm Vạn Quân, sự cung kính đó phát ra từ nội tâm.
Ngay cả Hạ Vy cũng cúi đầu theo
Trương Hàn, trước mặt nhân vật lớn như Lâm Vạn Quân, cô thật sự không dám có bất kỳ càn rỡ nào.
"Ngài Cao Phong!" Lâm Vạn Quân căn bản không phản ứng với bất cứ ai, mà chắp tay cung kính chào hỏi Cao Phong trước.
Mà Cao Phong, chẳng qua chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, tựa như Lâm Vạn Quân vốn phải tôn kính như vậy với anh.
Mà sự thật đúng là như vậy, Lâm Vạn Quân giống như đã thành thói quen, thái độ đối với Cao Phong không có nửa điều bất mãn.
"Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân, ngài mới vừa rồi, ngài mới vừa rồi nói như vậy là... là có ý gì?" Trương Hàn sắc mặt có chút hoang mang, giọng nói lại khẽ run rẩy.
"Không có ý gì hàm ẩn hết, chính là ý trên mặt chữ, ngày mai anh không cần đến đây làm nữa." Lâm Vạn Quân nhàn nhạt khoát tay.
Vốn là với thân phận địa vị của ông, căn bản sẽ không muốn dây dưa với Trương Hàn quá nhiều.
Nhưng chuyện liên quan đến Cao Phong, ông nhất định muốn đích thân ra mặt cho thấy thái độ.
"Cái gì?"
Mọi người toàn bộ đều sửng sốt.
Thân là tổng giám đốc điều hành công ty bất động sản Phong Mai, sức nặng lời nói của Lâm Vạn Quân ở công ty bất động sản Phong Mai, không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh.
Nói không khoa trương chút nào, khi Cao Phong không có ở đây, vậy lời ông nói ra chính là mệnh lệnh!
Lâm Vạn Quân ở công ty bất động sản Phong Mai, thật sự là dưới một người trên vạn người.
Mà hôm nay, Lâm Vạn Quân đã đích thân mở miệng, nói cho Trương Hàn ngày mai không cần đi làm nữa, đây không phải sa thải Trương Hàn sao?
"Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân! Tôi không hiểu, công ty tại sao muốn đuổi tôi!" Sau khi Trương Hàn kinh ngạc ngẩn người một lúc, liền không nhịn được la lớn lên.
"Không có nguyên nhân." Lâm Vạn Quân nhìn Cao Phong, cũng không quay đầu lại đáp, thái độ vô cùng cương quyết.
Trương Hàn và Hạ Vy đồng thời ngẩn ngơ, thái độ Lâm Vạn Quân cứng rằm như vậy, hiển nhiên không phải nói đùa!
Nhưng mà, nhưng mà công việc này làm sao có thể nói bỏ là bỏ?
Trương Hàn tại sao phải làm việc điên cuồng như vậy, cũng là bởi vì hắn có một thân phận, là nhân viên công ty bất động sản Phong Mai.
Ở bên ngoài, người ta nghe nói hắn là người của công ty bất động sản Phong Mai, quả thật cũng phải nể hắn vài phần.
Bây giờ thì hay rồi, nếu hắn bị công ty bất động sản Phong Mai sa thải, vậy thì cuộc sống sau này của hắn, tuyệt đối không dễ chịu.
"Không... Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân, ông không thể đuổi tôi, tôi có hợp đồng với công ty! Các người không thể ngang nhiên vi phạm hợp đồng!"
Đến lúc này rồi, Trương Hàn còn nhớ đến chuyện lấy hợp đồng ra uy hiếp Lâm Vạn Quân.