Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1826

“Chắc chắn nó là khối ngọc lục bảo, để tôi đi xem nó là loại gì.”

Chỉ một lúc đã có rất nhiều người không nhịn được đi lên trên, nhìn cận cảnh khối ngọc bích này.

Cô gái mặc áo đen ngạc nhiên nhìn về phía Cao Phong, sau đó cô ta đi lên một bước chờ kết quả.

“Đây! Lần này là một khối ngọc sợi chỉ vàng thật sự! Tôi đảm bảo với hai mươi năm kinh nghiệm của mình nó là thật!”

“Không tên, khối ngọc lần trước chỉ là khoáng chất vàng trên nguyên thạch. Khối ngọc lần này là thật, mọi người nhìn các đường vân vàng trên viên ngọc này đi.”

“Sợi tơ vàng này rất tự nhiên, trông rất đẹp, là loại sợi vàng tốt nhất!”

Nghe thấy lời nói của nhóm người có kinh nghiệm phong phú thì cô gái áo đen và ông già kia, thật chí cả Lê Tiểu Quyền đều kinh ngạc.

Người kinh ngạc nhất chính là ba người cô gái áo đen, ông già và Khổng Duệ Chí.

Bởi vì bọn họ nhớ rõ ràng, trước gió chính miệng Cao phong đã nói ra bên trong khối nguyên thạch này có sợi vàng.

Bây giờ nó thật sự có sợi vàng.

Chẳng lẽ Cao Phong thật sự có thể nhìn ra?

Nhưng mà làm sao có thể xảy ra chuyện như thế được, Cao Phong không có đôi mắt nhìn thấu viên ngọc, làm sao anh có thể biết được ben trong dó có sợi vàng?

Kể cả là đứa ngu thì cũng không thể nào dốt như vậy được?

“Ông chủ này, tuy rằng sợi tơ vàng trên ngọc này rất hiếm nhưng mà thế tích của nó không lớn, tôi mua với giá ba triệu năm trăm tỷ, ông bán cho tôi đi!”

“Tôi trả bảy triệu tỷ, ông bán cho tôi!”

Rát nhanh có mười mấy người vây quanh ông già, tranh nhau ra giá muốn mua khối ngọc.

“Xin lỗi các vị, tôi không có ý định bán khối ngọc này đi, giữ lại cho mình, mong các vị thứ lỗi!”

Ông già chào hỏi xong cầm khối ngọc sợi vàng trong tay đi xuống chỗ cô gái mặc áo đen.

“Cô chủ, đây là…” Đầu tiên ông già liếc mắt nhìn Cao Phong, sau đó ông ta hơi kinh ngạc nhìn về phía cô gái áo đen.

Cô gái áo đen không nói được câu nào, cô ta không biết được Cao Phong có phải bị ngốc hay không.

“Mặc kệ anh ta có ngu dốt hay không thì bằng khối ngọc sợi vàng này, chúng ta có thể nắm được phần thắng.”

“Cho nen phần thưởng tặng cho anh ta cũng không được ít.” Cô gái áo đen lạnh lùng nói một câu.

“Vâng, cô chủ.” Ông già vội vàng đồng ý.

Sau đó ông ta cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp chuyển bảy triệu tỷ cho Cao Phong.

Cao Phong cũng không khách sáo, vì trước đó anh đã nói như vậy ròi.

Khổng Duệ Chí chỉ biết chơ mắt nhìn Cao Phong lại kiếm được thêm bảy triệu tỷ nữa, trong lòng ông ta rất kinh ngạc.

Sau khi đi vào hội trường đổ thạch từ đầu đến giờ thì Cao Phong đã kiems dược hai sáu triệu hai trăm năm mươi tỷ.

Kể cả trừ đi tiền mua đá nguyên thạch thì vẫn còn lãi hai tư triệu năm trăm tỷ!

Tốc độ kiếm tiền như này làm cho người khác rất kinh ngạc.

Ánh mắt của mọi người chơi đỏ thạch ở xung quanh đều thay đổi khi nhìn về phái Cao Phong.

Vừa rồi toàn bộ cắt đá của ông già bọn họ đều thấy rõ ràng và xem hết.

Vốn dĩ ông già đã từ bỏ viên đá đó rồi, thậm chí thầy cắt đất cũng chuẩn bị vứt nó đi.

Vậy mà Cao phong lại thuyết phục ông gì cắt tiếp, giọng nói của anh rất tự tin.

Lúc đó rất nhiều người nghĩ Cao Phong đang gây chuyện, một viên đá đã được coi là hàng hỏng lại còn lãng phí thời gian với nó làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK