Nhưng ai cũng biết, chỉ là một công ty nhỏ thôi sao, công ty nhỏ có thể nuốt trôi được công ty lớn như vậy à?
Chắc chắn chỉ là một công ty ở mặt ngoài thôi.
Tóm lại, ai cũng có thể cảm nhận được, hiện giờ ở thành phố Hà Nội, thời tiết đã thay đổi!
Ngay cả thế lực lớn như tập đoàn Vũ Vương, trong một đêm đều có thể sụp đổ, sao những người khác có thể không bất an cho được?
Chuyện này còn chưa tính, ngay sau đó có một tin truyền tới.
Bang Lâm Hổ nổi tiếng ở thành phố Hà Nội, thế lực xã hội đen do anh Lâm cầm đầu, đã bị người ta một tay đánh tan.
Mấy trăm đàn em trong một đêm tử thương vô số, khiến người ta khiếp sợ.
Có người thông minh kết nối hai chuyện này với nhau, thì phát hiện có điểm tương tự.
Ví dụ như tập đoàn Vũ Vương và đám anh Lâm này, đều là thế lực ăn sâu bén rễ ở thành phố Hà Nội.
Mà hai phe thế lực này, lại bị người ta dùng sức mạnh tuyệt đối, trực tiếp phá hủy.
Nếu nói chuyện này không phải cùng một người gây ra, vậy không có ai tin tưởng.
Bọn họ đều biết, hiện giờ ở thành phố Hà Nội, chắc chắn ẩn nấp một con mãnh hổ vô cùng hung mãnh.
Có lẽ bình thường con mãnh hổ này sẽ không lộ diện, nhưng một khi người này ra tay, cả thành phố Hà Nội sẽ xảy ra động đất.
Nhưng rốt cuộc con mãnh hổ này là ai, chuyện này không có ai biết.
Cho dù bọn họ đoán tới mức rách da, cũng tuyệt đối không nghĩ tới là Cao Phong.
Nhưng có một người biết, đó chính là cậu chủ Phan của xí nghiệp nhà họ Phan ở thành phố Hà Nội.
Chỉ có anh ta biết, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tối đó Vũ Hoàng Minh nói muốn đi đối phó với Cao Phong.
Mà sau đó đã xảy ra một loạt chuyện như vậy.
Hiện tại, tập đoàn Vũ Vương đã bị giết sạch, Vũ Hoàng Minh thì trực tiếp mất tích, ngay cả điện thoại đều không gọi được.
Chuyện này sao lại không khiến cho người ta nghĩ nhiều cho được? Cho dù cậu chủ nhà họ Phan có ngốc tới mấy, cũng biết chuyện này có liên quan tới Cao Phong!
"Cha... Cha à, sau này cha trăm ngàn lần đừng đối phó nhà họ Kim, cho dù là trong tình huống gì cũng không thể.”
Nhà họ Kim, thật sự không dễ trêu chọc.” Vẻ mặt Phan Thanh Huy tái mét, nhìn cha mình là Phan Thanh Sơn rồi nói.
"Con có ý gì?” Phan Thanh Sơn nghe thấy vậy thì sửng sốt: “Cha nhàn rỗi không có việc gì làm đối phó nhà họ Kim làm gì, nhà họ Kim cũng không trêu chọc nhà chúng ta.”
Phan Thanh Sơn thấy con trai mình có vẻ khác thường, nghi ngờ hỏi.
“Không phải! Cho dù là nhà họ Kim trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không thể đối phó bọn họ!” Phan Thanh Huy vội vàng nói.
“Vì sao? Tuy xí nghiệp của nhà họ Phan chúng ta kém hơn xí nghiệp Kim Thiên, nhưng chắc chẳn sẽ không để mặc bọn họ bắt nạt, bọn họ dám trêu chọc chúng ta, vậy cha dám đánh trả, ai tới đều không được!” Phan Thanh Sơn vung tay lên, vẻ mặt không thèm để ý.
Là nhà giàu trăm tỷ, Phan Thanh Sơn này có sức mạnh và quyết đoán.
Nếu những công ty khác bắt nạt bọn họ, mình không dám đánh trả, vậy mặt mũi của xí nghiệp nhà bọn họ để đâu?
"Cha à! Nếu cha dám đối phó với xí nghiệp Kim Thiên, vậy chúng ta sẽ có kết cục giống như tập đoàn Vũ Vương đấy!” Bỗng nhiên Phan Thanh Huy đứng bật dậy, không nhịn được kêu lên.
Anh ta thật sự không biết nên giải thích cho Phan Thanh Sơn thế nào, nhưng không giải thích không được, cho nên bây giờ trong lòng rất bực bội.
“Cái gì?” Nghe nói tới tập đoàn Vũ Vương, Phan Thanh Sơn lập tức im miệng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Những lời mà ông ta nói vừa rồi, cũng bị ông ta ném ra sau đầu.
"Con không lừa cha, sự thật là như vậy.” Vẻ mặt Phan Thanh Huy nghiêm túc.
"Con, có phải là con biết chuyện gì không?" Phan Thanh Sơn nhíu mày nhìn Phan Thanh Huy nói.
Phan Thanh Huy im lặng một lát, sau đó nói: "Tối hôm đó, Vũ Hoàng Minh gọi con đi đối phó Cao Phong của nhà họ Kim, con không đi.”
Phan Thanh Sơn im lặng không nói, về mâu thuẫn giữa Vũ Hoàng Minh và Cao Phong, ông ta có biết một chút.
Lúc ấy Lâm Vạn Quân còn tự mình ở bên trong nói chuyện, cố gắng bảo vệ Cao Phong, mọi chuyện sau đó không phải rõ ràng rồi sao? Sao Vũ Hoàng Minh còn đi đối phó Cao Phong?
"Sau đó thì sao, con không đi Vũ Hoàng Minh không tìm con gây phiền phức sao?” Phan Thanh Sơn hơi nghi ngờ.
"May mà con không đi đó cha! Chính vì Vũ Hoàng Minh đi đối phó với Cao Phong xong, tập đoàn Vũ Vương mới gặp phải cảnh ngộ đó!”
"Cha nói xem, hai chuyện này không có mối liên hệ gì sao? Cha tin không có liên hệ à?" Phan Thanh Huy cẩn thận giải thích chuyện tối đó cho Phan Thanh Sơn nghe.
"Những chuyện con nói là thật sao?”
Phan Thanh Sơn thật sự rung động.
Ông ta không biết, vậy mà trong chuyện này có dính dáng tới Cao Phong, chẳng lẽ mọi chuyện là do Cao Phong làm?
Nhưng mà Cao Phong và Lâm Vạn Quân, chẳng lẽ không chỉ là bạn bình thường?
Còn nữa, cho dù là Lâm Vạn Quân, chỉ sợ cũng không có khả năng trong một đêm, diệt nhà họ Vũ thành như vậy?
"Có hai khả năng, có lẽ là nhà họ Kim này, có thể lực lớn nào đó bảo vệ.”
"Hoặc có khả năng là thân phận của Cao Phong không đơn giản, con cảm thấy là cái nào?” Phan Thanh Sơn nhanh chóng phân tích.
"Con cảm thấy thân phận của Cao Phong, nhất định là khủng bố tới mức chúng ta không tưởng tượng nổi, nếu không việc này không có cách nào giải thích.” Phan Thanh Huy nói rất chắc chắn.
Phan Thanh Sơn cũng rơi vào trong im lặng, khoảng chừng ba phút sau mới chậm rãi mở miệng.
"Chuyện này, nhất định phải giữ bí mật! Trăm ngàn lần đừng để lộ bất cứ tin tức gì, nếu không thì sẽ là tai họa đối với chúng ta." Lúc này Phan Thanh Sơn cũng sợ hãi.
"Con biết rồi! Con biết rồi!" Phan Thanh Huy vội vàng gật đầu.
Cho dù anh ta biết thân phận của Cao Phong khủng bố, cũng tuyệt đối không dám nói ra ngoài!
Nếu Cao Phong làm nhiều chuyện như vậy, còn chưa để lộ thân phận của mình, điều đó chứng minh anh không muốn người khác biết thân phận của anh.
Nếu Cao Phong không muốn để lộ, nhà họ Kim!
Phan Thanh Huy lại dám để lộ một chút tin tức gì đó, chẳng phải là hành động muốn chết sao?
Loại chuyện này, Phan Thanh Huy tự mình biết là được.
Anh ta chỉ biết rằng, sau này lúc đối mặt với Cao Phong, vĩnh viễn phải duy trì tôn kính, cũng đừng học Vũ Hoàng Minh đi tìm đường chết.
Lần này có thể tránh thoát một kiếp đã là may mắn lắm rồi!
Trong phòng bệnh.
Cao Phong cầm một bát cháo hoa, nhẹ nhàng đút cho Kim Tuyết Mai.
Lúc này Kim Tuyết Mai ngoan như con mèo nhỏ, ánh mắt nhìn Cao Phong, ăn từng miếng nhỏ.
"An ngon không?" Cao Phong vươn tay ra, nhẹ nhàng véo cái mũi nhỏ của Kim Tuyết Mai.
“Ôi chao.” Kim Tuyết Mai oán trách trừng Cao Phong, bĩu môi đầy bất mãn.
Lúc này Kim Tuyết Mai đâu còn một chút dáng vẻ của nữ cường nhân, thay vào đó là dáng vẻ của cô gái nhỏ.
Trước đây cô chắc chắn sẽ không như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này, ở chung với Cao Phong, đã hoàn toàn thay đổi cô.
Ở trước mặt Cao Phong, cô cam tâm tình nguyện làm một cô bé ngốc.
“Ăn ngon.” Kim Tuyết Mai khịt mũi, sau đó thành thật trả lời.
Mấy ngày nay Kim Tuyết Mai khôi phục khá tốt, dù sao ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, dùng thuốc đều là thuốc tốt nhất.
Còn có nguyên nhân là do đồ ăn quá bổ dưỡng, Kim Tuyết Mai không muốn khôi phục nhanh cũng không được.
Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, ăn ngon cái gì, chẳng qua chỉ là một bát cháo hoa không có hương vị.
"Thật sự ăn rất ngon, anh đút cho em ăn, vì thế ăn rất ngon.” Kim Tuyết Mai hờn giận nói.