Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 928

Ngô Phương Hân vừa hô lớn vừa nhanh chân chạy xuống tầng rồi chạy thẳng về phía đám người đang ồn ào trước cửa.

Cao Phong rất lớn gan, một mình đối mặt với hơn hai mươi tên lưu manh mà cũng dám hung hăng đánh người như vậy, quả nhiên tên này không biết chữ sợ viết thế nào mà.

“Xoạt xoạt xoạt Hơn hai mươi tên lưu manh lập tức đồng loạt nhảy xuống xe máy, vậy kín về phía cửa nhà.

“Cao Phong.” Kim Tuyết Mai nằm chặt lấy tay Cao Phong rồi nhỏ giọng gọi.

“Không cần sợ, em cứ ở đây chờ anh.” Cao Phong nhẹ nhàng tách tay Kim Tuyết Mai ra rồi đặt cái hòm trên tay xuống. Đối mặt với hơn hai mươi gã lưu manh mà không chút do dự hai e dè nào, chỉ đơn giản hiên ngang bước tới một bước.

“Hừ! Đợi lát nữa xem tên đó chết thế nào!”

Ngô Phương Hân đi ngang qua chỗ Kim Tuyết Mai, cười lạnh và nói.

“Ha ha, Tuyết Mai à, cô cứ yên tâm đứng đây nhìn xem tên đó bị đánh cho trở lại thành tên đần như trước, như vậy sẽ không còn ai bảo vệ cô nữa rồi.”

“Nói như vậy không đúng đầu, không có tên đó còn có tôi mà, tôi nguyện xả thân bảo vệ người đẹp, thậm chí cả buổi tối cũng theo sát để bảo vệ người đẹp.

Mấy người đàn ông độc thân bắt đầu dùng mấy lời hạ tiện, dơ bẩn nói chuyện với Kim Tuyết Mai.

Cao Phong không nói gì nhưng đã nhớ kỹ gương mặt của từng thẳng vừa phát ngôn.

Hơn hai mươi tên lưu manh xếp thành hàng đứng cạnh nhau, ánh mắt nhìn về phía Cao Phong đầy vẻ giễu cợt. Mà Ngô Phương Hân cùng đảm người đứng cạnh đó dùng vẻ mỉa mai, cười lạnh mà nhìn về phía Cao Phong. Dù Cao Phong có thể một lúc chiến năm sáu người thì sao? Đối mặt với hai mươi tên lưu manh trẻ tuổi có kinh nghiệm đánh nhau dù cho Cao Phong có mạnh hơn nữa cũng không đỡ nổi.

Còn Cao Phong thì vẫn đứng im ở chỗ cũ, sắc mặt lạnh nhạt nhìn đám lưu manh.

“Bộp!”

Đám người đứng dẹp hết sang hết một bên sau đó một gã mặc áo jacket, tai xỏ đây khuyên lấp lánh, trên vai còn mang theo một ống thép sáng loáng từ đó bước ra.

 

 

 

Nhìn thấy người thanh niên này đi ra, trong đại sảnh của bệnh viện có rất nhiều hộ gia đình, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Phương Hân đã gọi được anh ta tới đây rồi? Lợi hại, that loi hai!”

“Tôi đã sớm nói rồi mà, Phương Hân là một nhân vật lớn trong bệnh viện của chúng ta, những người mà cô ấy quen biết khẳng định cũng là những nhân vật lớn “Đó là anh Tùng đó, nghe nói dưới tay có hơn ba mươi thuộc hạ, còn có bối cảnh rất lớn nữa.

Nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn luận xôn xao, trên khuôn mặt của Ngô Phương Hân không những không biết ngại mà còn tỏ ra vô cùng hãnh diện.

Trong lòng Kim Tuyết Mai lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô đã từng được thấy qua sức chiến đấu của Cao Phong, quả thật rất mạnh mẽ và cường đại.

Nhưng mà, cậu thanh niên này chính là một người có bối cảnh đó nha!

Cho dù Cao Phong có mạnh mẽ đến cỡ nào, cho dù có mạnh đến mức có thể đánh thắng được hơn hai mươi người thanh niên trẻ tuổi đi chăng nữa, nhưng những chuyện xảy ra phía sau sẽ phải xử lý như thế nào? “Tôi tên là Trương Tùng, anh cho tôi mặt mũi, gọi tôi một tiếng anh Tùng. Người thanh niên quơ quơ ống thép trong tay, nhìn về phía Cao Phong nói.

Mà Cao Phong giống như là không hề nghe thấy lời nói của Trương Tùng vậy, sau đó rất thản nhiên mà nhìn Trương Tùng.

“Như thế nào, anh không có tên sao?” Trương Tùng cười lạnh một tiếng, dẫn theo người đi tới trước mặt Cao Phong, cách anh chừng ba mét.

“Anh, không có tư cách biết tên của tôi.” Rồi cuộc Phong cũng đã chậm rãi mở miệng.

Cao Một câu nói ra, tất cả mọi người là đều chết lặng. Cái tên Trương Tùng này đã ngông cuồng rồi, mà lời nói kia của Cao Phong, so với tên Trương Tùng kia còn ngông cuồng gấp ba nha! “Anh đừng có mà ở đây giả vờ giả vịt nữa, đợi tôi chỉnh chết anh đi!” Một tên thanh niên nhỏ con chỉ vào Cao Phong mång.

“Tên nhóc này, tôi cho anh một cơ hội, bây giờ quỳ xuống giải thích với tôi! Tôi có thể giữ lại một chân cho anh.”

Sắc mặt Trương Tùng âm u như nước.

Những người khác đều bày ra vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Cao Phong.

Mấy lời lẽ hung ác dọa nạt, ai mà chả biết nói.

Anh có bản lĩnh gây chuyện, vậy thì anh có năng lực để giải quyết chuyện này em đẹp không? “Nói quá nhiều mấy lời vô nghĩa rồi đó.”

Cao Phong khẽ nhíu mày, nói ra mấy chữ ngắn gọn, sau đó lại cất bước đi về phải của Trương Tùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK