Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tao hỏi mày, mày đã làm gì người của tao, hả?"

Cao Phong không hê cử động nhưng cánh tay anh lại không ngừng dùng sức kéo lấy tóc của Dương Tuấn Minh.

Dương Tuấn Minh cảm thấy, nếu anh ta dám nói ra nửa câu không nên nói thì...

Chắc chản Cao Phong có thế kéo rách da đầu của anh ta xuống! Dương Tuấn Minh càng nghĩ, trong lòng lại càng sợ hãi không thôi.

"Tôi không có! Tôi chỉ cố ý chọc giận anh tôi, tôi không hề động đến bạn của anh."

"Bọn họ đều rất tốt, tôi tuyệt đối không dám lừa anh, tôi thế đấy!"

"Thả tôi ra!"

Dương Tuấn Minh vội vàng xin tha, lần này anh ta hoàn toàn biết sợ rồi.

Nghe thấy những lời này của Dương Tuấn Minh, ánh mắt lạnh như băng của Cao Phong mới hòa hoãn một chút.

Nhưng mà, bàn tay anh vẫn nắm chặt tóc Dương Tuấn Minh như trước, chỉ hơi thả lỏng một chút mà thôi.

Sau đó tay kia anh lấy điện thoại ra, tìm số của Khúc Đại Minh rồi bấm nút gọi.

Chuông điện thoại vang lên khoảng mười giây, mỗi giây này đối với Cao Phong đều dài như một năm vậy.

Cuối cùng Khúc Đại Minh cũng nghe điện thoại.

"Anh Phong!"

Tiếng Khúc Đại Minh truyền đến từ đầu kia điện thoại, nghe có vẻ như anh ta không gặp phải chuyện gì cả.

Lúc này, tảng đá trong lòng Cao Phong cuối cùng mới buông lỏng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Cao Phong cất tiếng hỏi.

"Anh Phong, anh đang nói đến chuyện gì? Chỗ em không xảy ra chuyện gì cả."

Khúc Đại Minh bình tĩnh nói, không có dấu hiệu nào khác thường cả.

"Phòng tập thể hình Thân Phong không gặp phải chuyện không may gì chứ?"

Cao Phong nhìn Dương Tuấn Minh một cái, sau đó nhíu mày hỏi.

"Không có chuyện gì, bây giờ em đang ở trong phòng tập đây này, hay là để em gọi video cho anh?"

Khúc Đại Minh cười hì hì nói.

"...

Được rồi"2081809_2_25,60

Cao Phong dừng một chút, sau đó cúp điện thoại.

Phía bên kia điện thoại, Khúc Đại Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới bảo bác sĩ tiếp tục bôi thuốc.

Còn Dương Tuấn Minh bên này, anh ta không nghe được bất kỳ tiếng nào phát ra từ điện thoại Cao Phong cả, cho nên lúc này trong lòng anh ta đang nơm nớp lo sợ.

"Không làm gì là tốt rồi, nếu như mày đã làm gì đó, tao thật sự sẽ giết mày."

"Dám động đến người bên cạnh tao, tao không cần biết mày có thân phận thế nào, hừ..."

Khóe miệng Cao Phong khẽ cong lên nở một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, sau đó anh đẩy gtt ra.

Dương Tuấn Minh có chút choáng váng, tên Cao Vũ này vậy mà lại buông tha cho mình? Vừa rồi không phải anh ta mới gọi điện thoại cho Phòng tập thể hình Thân Phong sao? Nhưng nhìn dáng vẻ này của anh ta, giống như Phòng tập thể hình Thần Phong không gặp phải chuyện gì không may vậy? Dương Tuấn Minh ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới hiểu được.



Trước đó Cao Vũ giả vờ mạnh mẽ, chắc chắn chỉ làm ra vẻ cho người ngoài xem thôi.

Hiện giờ biết Phòng tập thể hình Thân Phong bị mình đập phá, cũng không dám thật sự làm gì mình.

Cho nên giả vờ như, Phòng tập thể hình Thân Phong không gặp phải chuyện gì cả.

Điều này khiến Dương Tuấn Minh cảm thấy, chắc chắn là Cao Phong sợ Xí nghiệp Dương Hoành.

"Mẹ kiếp! Lên hết cho tao!"

Lúc này Dương Tuấn Minh không nghĩ gì nhiều nữa, anh ta trực tiếp quát mấy tên vệ sĩ.

Bây giờ Dương Tuấn Minh không còn bị Cao Phong khống chế nữa, cho nên đám vệ sĩ kia cũng không cần băn khoăn gì, trong nháy mắt tất cả đều xông về phía Cao Phong.

"Chúng mày làm gì vậy?"

Đổng Thái Minh muốn đứng ra ngăn cản.

Hai gã vệ sĩ đi sau lưng Đổng Thái Minh cũng bước về phía trước hai bước.

"Đổng Thái Minh, bây giờ tao đã bị đánh rồi! Nếu mày dám xía mũi vào chuyện này, con mẹ nó ngay cả mày tao cũng đánh!"

"Mày cứ nghĩ cho kỹ đi, nhà họ Động có thể vì một chuyện vớ vẩn này mà khai chiến với nhà họ Dương chúng tao không!"

Lúc này Dương Tuấn Minh giống như đã nổi điên rồi, trông thấy Đổng Thái Minh bước ra, anh ta nối giận gầm lên một tiếng.

Năm sáu người vệ sĩ kia không do dự chút nào, tất cả đều xông lên bắt đầu công kích Cao Phong.

Cao Phong lạnh lùng đứng đó, cũng chuẩn bị ra tay.

"Dừng tay!"

Đột nhiên có một tiếng quát lớn truyên đến.

Một tiếng quát này rõ ràng mang theo ba phần điêu ngoa, năm phần ra lệnh, còn có hai phần tức giận, bất kể là ai cũng không thể phớt lờ được.

Động tác của tất cả mọi người, lập tức dừng lại.

Cao Phong quay đầu nhìn về phía người vừa nói, thì trông thấy một cô gái mặc váy dài màu đen đang cất bước đi về phía bên này.

Chiếc váy dài màu đen kia ôm sát người, tôn lên dáng người lồi lõm của cô ta, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Mái tóc dài được búi lại sau gáy, càng tăng thêm vài phần xinh đẹp đoan trang.

Gương mặt cô ta trang điểm rất tinh xảo, không quá đậm cũng không quá nhạt, vừa đẹp.

Dưới chân cô ta là một đôi giày cao gót có đính kim cương sáng lấp lánh, gót giày nện xuống sàn nhà tạo ra những âm thanh trong trẻo.

Cô gái này giống như một cô công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích vậy, khiến mọi người đều phải chăm chú nhìn theo cô ta.

Cô ta vừa xuất hiện, tất cả đám con gái có mặt ở chỗ này đều ảm đạm biến sắc, không thể so sánh nổi với cô ta.

Ngay cả Cao Phong, lúc này cũng hơi sững sờ.

Điều khiến anh sững sờ không phải bởi vì cô gái này quá đẹp.

Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, là vì cô gái này là Nam Phương Minh Nguyệt.

Vừa rồi trong khoảnh khắc ấy, thế mà Cao Phong lại không nhận ra.

Bình thường cô ta hay mặc quần áo da nhìn rất mạnh mẽ, đột nhiên trông thấy cô ta trang điểm thục nữ thế này, đúng là khiến Cao Phong phải ngước mắt nhìn.

"Quả nhiên, trên đời này không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười thôi "

"Cô nàng mạnh mẽ hơn cả đàn ông này trang điểm vào, cũng ra dáng con gái nhà lành đấy."

Cao Phong khẽ lẩm bẩm một câu.



Đổng Thái Minh đứng bên cạnh nghe thấy thế trong lòng anh ta chấn động, anh ta vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh Vũ, ăn nói cẩn thận, cẩn thận!"

"Nếu để cho chị họ tôi nghe thấy những lời này, đừng nói là anh...

Chỉ sợ ngay cả em cũng không có quả ngon để ăn."

Lúc nói chuyện giọng Đổng Thái Minh còn có chút run rẩy.

Đắc tội với Dương Tuấn Minh, anh ta vẫn có thế quần nhau một trận.

Ít nhất là trên du thuyền này, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lớn nò.

Nhưng nếu như đắc tội với Nam Phương Minh Nguyệt, đừng nói trên chiếc du thuyền này, cho dù ở bất kỳ đâu, chắc chắn kết quả sẽ không tốt lành gì.

"Nam Phương Minh Nguyệt!"

Dương Tuấn Minh lạnh lùng hừ một tiếng.

Trông thấy Nam Phương Minh Nguyệt đi đến chỗ này, sắc mặt những người khác đều lộ ra vẻ tôn kính.

Dù sao dòng họ Nam Phương ở Thị trấn Biển Đông này, địa vị cũng tương đối cao.

"Anh nói nhà họ Đổng không dám khai chiến với nhà họ Dương các anh, nếu cộng thêm dòng họ Nam Phương chúng tôi nữa thì sao?"

Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thẳng vào Dương Tuấn Minh, cô dừng chân lại hỏi anh ta.

Những lời này vừa phát ra, mọi người đều kinh sợ.

Dòng họ Nam Phương muốn khai chiến với Xí nghiệp Dương Hoành? Xí nghiệp Dương Hoành có đủ tư cách khai chiến với dòng họ Nam Phương sao? Chỉ sợ là căn bản không cân dòng họ Nam Phương tự mình ra tay, nhà họ Dương kia đã bị tiêu diệt rôi.

Tại sao Nam Phương Minh Nguyệt phải làm như vậy, chẳng lẽ là vì bảo vệ tên Cao Vũ kia sao? "Nam Phương Minh Nguyệt, cô muốn xen vào chuyện này sao?"

Dương Tuấn Minh híp mắt lại, sắc mặt vô cùng u ám.

"Anh bắt nạt em họ Đổng Thái Minh của tôi như thế, anh nói xem tôi có nên xen vào chuyện này không?"

"Anh còn mở miệng xưng ông với em họ tôi, sao nào, anh ngang hàng với cha tôi sao?"

Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nở nụ cười nhìn về phía Dương Tuấn Minh.

"Chuyện này..."

Nhất thời Dương Tuấn Minh không biết phải nói thế nào.

Xếp ngang hàng với Nam Phương An Khang? Có cho anh ta thêm một trăm lá gan nữa, Dương Tuấn Minh cũng không dám nói như vậy.

Nhưng mà lần này lại bị Nam Phương Minh Nguyệt bắt lỗi, lời cô nói khiến anh ta sững sờ không tìm được từ nào phù hợp để phản bác.

"Chị họ cậu đối xử với cậu không tệ lắm."

Cao Phong khẽ mở miệng nói.

"Anh Vũ, nói ra khả năng anh không tin, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên chị ấy ra mặt nói giúp em."

"Cho nên em cảm thấy, nhìn bề ngoài có vẻ như chị ấy đang giúp em, nhưng thực tế là đang giúp anh đó."

Đổng Thái Minh lắc đầu nói.

Nghe anh ta nói thể, Cao Phong khẽ giật mình, anh nhìn Nam Phương Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, nhưng lại lắc đầu không nói gì.

"Được, chuyện trước đó, tôi sẽ xin lỗi Đổng Thái Minh."

"Nhưng hiện giờ tôi muốn giải quyết chuyện riêng với Cao Vũ, cô không có ý kiến gì chứ?"

Đúng là Dương Tuấn Minh vân không dám cứng đối cứng với Nam Phương Minh Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK