"Cả buổi chiều anh đều ở nhà cùng em, còn có thể làm gì được chứ!" Cao Phong nghiêm túc nói.
"Nhưng anh cũng thể thuê người làm việc đó." Kim Tuyết Mai nhấn mạnh.
Cao Phong sờ chóp mũi, nhưng không trả lời câu hỏi của Kim Tuyết Mai.
Hai chị em Kim Tuyết Mai vô cùng sốc nhìn nhau.
Vậy chuyện của Trần Lập Đông vậy là xong?
Cao Phong không cần ra khỏi nhà nhưng vẫn có thể giết một mạng người?
Điều này... Điều này có quá đáng sợ không?
"Cao Phong, anh... anh làm vậy là phạm pháp!" Kim Tuyết Mai vẫn không thể chấp nhận điều này.
"Anh chỉ có thể cho em biết rằng, anh sẽ không phạm pháp! Em đừng lo lắng." Cao Phong nhẹ giọng giải thích.
"Thật sao?" Kim Tuyết Mai tỏ vẻ nghi ngờ.
"Thật mà." Vẻ mặt Cao Phong vô cùng chắc chắn.
Kim Tuyết Mai gật đầu và không nói gì thêm về vấn đề này nữa.
Nhưng Kim Tuyết Ngọc biết rằng dù cho việc này do Cao Phong làm thì anh cũng làm vì cô.
Nghĩ đến đây, lòng Kim Tuyết Ngọc càng thêm xúc động.
Sau đó, Kim Tuyết Ngọc đứng dậy nói: “Được rồi! Ngày mai em còn phải dậy sớm bắt xe, em xin phép đi dọn đồ đạc trước..."
"Cái này..." Kim Tuyết Mai nhẹ thở dài.
Kim Tuyết Ngọc đi tới cửa phòng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cao Phong, cười nói: “Anh rể, ngày mai em đến đó được không?"
“Ừm, căn biệt thự ở khu dân cư Phương Đông luôn để giành cho em." Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu.
"Hì hì, cảm ơn anh rề."
Kim Tuyết Ngọc liếm môi lém linh cười, sau đó xoay người mở cửa bước vào.
Khoảnh khắc Kim Tuyết Ngọc vừa đóng cửa, nụ cười cô ta lập tức tắt ngấm, thay vào đó là những giọt nước mắt tuôn rơi.
"Hic, hic..." Kim Tuyết Ngọc dựa vào ván cửa từ từ trượt xuống.
Cô ta đưa tay che miệng, cố gắng giữ cho mình không khóc nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài trên kẽ tay.
Có lẽ, câu nói đó rất đúng, thử hỏi thế gian tình là chi, gọi người, sự sống và cái chết...
Trong phòng khách.
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng thở dài nói: "Mong rằng sau chuyện này, Tuyết Ngọc có thể thực sự trường thành!"
"Đúng vậy, một số việc cả đời người ai cũng phải trải qua."
"Nếu không trải qua cơn lạnh thấu xương thì hoa mau làm sao có mùi thơm."
Cao Phong khẽ gật đầu.
Kim Tuyết Mai kỳ quái nhìn Cao Phong, nói: "Anh hiểu biết sâu sắc, tại sao không giống thường ngày nhỉ?"
"Đương nhiên, dù sao thì anh cũng phải theo đuổi em tận ba năm mới có kết quả tốt như vậy!" Cao Phong thở dài.
"Thôi, anh còn chưa thật sự thành công..." Sắc mặt Kim Tuyết Mai ửng hồng.
"Hay là, tìm chút thời gian chúng ta sửa lại, khụ Cao Phong sờ chóp mũi nói.
Trước khi Kim Tuyết Mai nói tiếp, điện thoại di động cô liền rung lên, đó là cuộc gọi từ một nhân viên trong công ty.
Kim Tuyết Mai liếc nhìn Cao Phong tỏ vẻ xin lỗi, rồi quay đi trả lời điện thoại.
Nghe nhân viên báo cáo, khuôn mặt Kim Tuyết Mai dần xấu đi.
Cao Phong nhìn rõ điều này nhưng không vội nói thêm điều gì.
"Họ định làm gì? Kết hợp với nhau rồi buộc tội tôi?" Kim Tuyết Mai nghiến răng, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Lúc này, Kim Tuyết Mai là chủ tịch của lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
"Đại hội cổ đông? Đừng tưởng rằng tôi không biết bọn họ đang suy nghĩ gì."
"Tôi biết rồi, mai nói tiếp."
Kim Tuyết Mai nói xong câu cuối cùng, đau đầu đặt điện thoại xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai hỏi.
"Chắc là chú em và Kim Ngọc Dung bị đuổi khỏi công ty, nên bây giờ đang suy nghĩ tính toán nhắm vào em."
"Em thật sự không hiểu họ định làm gì! Nếu họ có thể chăm chỉ phát triển công ty ông nội để lại tốt hơn thì em cũng chẳng thèm động đến, dù chỉ là làm một nhân viên cấp thấp." Kim Tuyết Mai lắc nhẹ đầu và đưa tay xoa đầu.
Cao Phong có chút khó hiểu, không phải anh đã sai Lâm Vạn Quân đi gây sức ép với nhà họ Kim rồi sao?
Nếu không thì nhà họ Kim sao dám làm chuyện này?
Nếu Kim Hùng Sơn đã dám làm chuyện này, thì Cao Phong tin rằng ông ta đã nhận được sự cho phép của bà cụ Kim.
"Xem ra họ không muốn em thừ kế công ty của nhà họ Kim." Cao Phong cười nhẹ, trong lòng không chút căng thẳng.
"Lần này bọn họ mạnh như vậy, chắc chắn sắp giành lại công ty rồi. Em nhất định đấu không nổi." Kim Tuyết Mai càng nghĩ càng đau đầu.Đối mặt với chủ tịch cũ Kim Hùng Sơn, cùng những người theo phe của Kim Ngọc dung cộng thêm sự ủng hộ từ sau lưng của bà cụ Kim, Kim Tuyết Mai thật khó để xử lý.
Cô muốn dùng chính nỗ lực của bản thân để phát huy những thành tựu của ông nội nhưng bọn họ không muốn Kim Tuyết Mai làm điều này.
"Đừng sợ, anh đã nói công ty nhà họ Kim là thuộc về em, nhất định phải là của em, không ai có thể lấy đi." Cao Phong nheo mắt lại, giọng điệu lãnh đạm nhưng rất tự tin.
Kim Tuyết Mai ngạc nhiên liếc nhìn Cao Phong: "Anh định làm gì? Chắc không phải sẽ nhờ Vương Nhất Lâm giúp đỡ chứ?"
"Không thể nào, cho dù có quen biết Vương Nhất Lâm nhưng ở thành phố Hà Nội này còn rất nhiều chuyện mà anh ta không thể giải quyết được."
"Đặc biệt là chuyện công ty, anh cũng không thể kề dao vào cổ những cổ đông đó và đe dọa họ ủng hộ mình, đúng không?"
"Những cổ đông đó cũng cố gắng rất nhiều để giúp đỡ công ty nên em không thể để anh làm điều này." Kim Tuyết Mai nghiêm túc nói.
"Đừng lo lắng, anh biết rồi! Ngày mai có đại hội cổ đông thì dẫn anh đi theo." Cao Phong khẽ gật đầu.
"Dẫn anh theo? Anh đi theo để làm gì?" Kim Tuyết Mai có chút kinh ngạc: "Cao Phong, anh nghĩ chuyện này quá đơn giản. Anh chưa từng làm việc trong công ty nên phương diện này anh cũng không hiểu rõ, đi cũng chẳng giúp được gì."
Kim Tuyết Mai rất muốn Cao Phong giúp cô nhưng chuyện công ty làm sao có thể đơn giản như vậy?
"Tin tưởng anh, anh có thể, em dẫn anh đi theo đi." Cao Phong cười nhẹ.
“Nhưng, đại hội cổ đông... anh không phải là cổ đông của công ty..." Kim Tuyết Mai có chút xấu hổ nói.
"Nhưng anh là chồng của cổ đông. Anh đi họp cùng rồi đợi vợ về, không được sao?" Cao Phong tự hào đáp.
"Anh... quên đi, để mai tính tiếp." Kim Tuyết Mai bất lực lắc đầu.
Cao Phong mỉm cười gật đầu nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia lạnh lùng.
Vì những người như bà Kim vẫn chưa muốn từ bỏ, nên anh không cần phải lo lắng quá nhiều.
Ngay cả những ràng buộc với nhà họ Cao ở Đà Nẵng, Cao Phong cũng không chuẩn bị kỹ càng như vậy.
Nhà họ Kim bắt buộc phải tôn trọng Kim Tuyết Mai.
Kim Hùng Sơn không làm được, Kim Hồng Vũ không làm được và ngay cả bà Kim cũng không.
Vì bọn họ muốn giành lại công ty nên Cao Phong sẽ để cho bọn họ xem có thể nắm được quyền này không.
Chỉ là qua sự việc này anh cũng có thể tận dụng để nhìn một lượt những người ở trong công ty xem ai thực sự ủng hộ Kim Tuyết Mai.
Nhà của Kim Hùng Sơn.
Kim Ngọc Dung, bố mẹ cô ta, Kim Hồng Vũ và một vài người khác một lần nữa họp mặt bàn bạc.
“Bố, ngoài chúng con, công ty sẽ có mười hai cổ đông và hôm nay con đã mang đến bảy người trong số họ."
"Chỉ có năm ông già cứng đầu của Trần Phát Tài là sẵn sàng hỗ trợ Kim Tuyết Mai thôi." Kim Hồng Vũ báo cáo tình hình.
"Bảy người là đủ, các thành viên trong nhà họ Kim sẽ không tham gia bỏ phiếu. Đến bây giờ là bảy hơn năm, Kim Tuyết Mai có bị loại trừ không?" Kim Ngọc Dung chế nhạo sau khi nghe báo cáo.
Những người khác cũng gật đầu và thầm khinh bỉ trong lòng.
Quyết định cuối cùng của đại hội cổ đông phụ thuộc vào ý kiến của các cổ đông.
Khi bất đồng ý kiến, đương nhiên phải bỏ phiếu để giải quyết.
Gần đây nhờ nỗ lực của Kim Hùng Sơn và những người khác, họ đã lôi kéo được bảy cổ đông về phe mình.
Chỉ có năm người ủng hộ Kim Tuyết Mai, làm sao cô ta có thể trụ vững?
"Hãy nhớ, ngày mai chúng ta không chỉ lấy lại vị trí mà còn phải đuổi Kim Tuyết Mai ra khỏi công ty!"
"Lần này nhất định phải chặt sạch tận gốc, thì sau này sẽ không phải gặp phiền phức nữa." Đôi mắt Kim Hùng Sơn nheo lại, trong đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc khiến người ta phải lạnh sống lưng.