"Xin mời."
Hai bàn Tay Cao Phong để ở sau lưng, nhẹ nhàng nói.
Đúng là Lý Cương là một người ít nói, nhưng nếu nói đánh thì ông ta đánh luôn.
Bước sang bên một bước, đột nhiên sàn nhà phát ra một tiếng động lớn, thậm chí Nam Phương Minh Nguyệt còn cảm nhận được mặt đất đang chấn động.
Hai người đứng cách nhau tâm mười bước, thỉ Lý Cương dẫm chân lại, sau đó ông ta näm bàn tay phải thành một nắm đấm.
"Âm! Bịch!"
Những bước đi tiếp theo của ông ta và quả đám trên tay ông ta giống như một vật lặng ma sát với gió lớn tạo thành những tiếng động như huýt sáo.
Đúng là Lý Cương đã luyện võ rất chăm chỉ, ông ta đã luyện đến một cảnh giới nhất định.
Đôi bàn tay to hơn người bình thường kia lại có một sức mạnh cực kì khủng khiếp.
"Cao Phong, anh chánh sang bên đi!"
Trong nháy mắt Nam Phương Minh Nguyệt đứng dậy, cô ta không khống chế được kêu một tiếng.
Cô ta từng tận mắt nhìn thấy, một cú đấm này của Lý Cương có thể làm một thanh thép dài năm centimet hõm lại thành một cái hố.
Kể cả cao Phong có mạnh như thế nào thì cơ thể của anh có thể cứng bằng một tấm thép? Nhưng mà Cao Phong giống như người lãng tai không nghe thấy lời nói của cô ta, anh vân chấp hai tay ở sau lăng, ánh mắt anh híp lại.
"Để tôi cho cậu biết, kế nào mới là người có động tác võ thuật đẹp mắt!"
Lý Cương quát lên một tiếng sau đó ông ta tung ra một cú đấm, mà cú đấm này cực kì mạnh nó giống như ông ta đang đập sự giận giữ của mình ra vậy.
Một cú đấm này xông thẳng vào mặt của Cao Phong, mà quả đấm to như bao cát kia giống như làm bằng xi măng, thậm chí xung quanh nó còn phát ra một ánh sáng.
"Bịch"
Quả đấm còn chưa đến nơi nhưng gió lạnh đi theo nắm đấm đó đã đập vào mặt anh rồi.
Bỗng nhiên máu trong trái tim của Nam Phương Minh Nguyệt đồn lên cổ họng.
"Quá Chậm!"
Đột nhiên Cao Phong người từ nãy đến giờ chưa có động tác gì mở miệng nói, sau đó nhanh nhanh như chớp duỗi bàn tay sau lưng mình ra.
Tựa như trong nháy mất bàn tay đó có thể ngăn được cú đấm của Cao Phong, một giây tiếp theo trực tiếp bẻ cổ tay của Cao Phong.
Lý Cương phản ứng rất nhanh, nhưng ông ta cũng không định giấy giụa thoát ra, mà ông ta dùng một tay còn lại tạo thành một cú đấm.
"Chậm!"2089097_2_25,60
Cao Phong khinh thưởng cười nhẹ, sau đó anh bẻ cổ tay của Cao Phong một lần nữa.
Thấy một cảnh này thì cuối cùng trong ánh mắt của Nam Phương Minh Nghị cũng xuất hiện một tia ngưng trọng.
Lý Cương không nói câu nào, trong khi hai tay bọc Cao Phong khống chế nhưng ông ta không hốt hoảng, ông ta dùng chân trái chống đỡ thân thể, dùi phải ông ta huých lên đầu gối của Cao Phong một cái.
"Tốc độ của ông không nhanh.
mà sức mạnh của ông cũng không nhiều."
Cao Phong lại tiếp tục lâm bâm, rồi anh lập tức huých đầu gối lên.
"Âm!"
Trong nháy mắt đầu gối hai người đập mạnh vào nhau, sau đó cơ thể của hai người cũng lùi lại về phía sau.
Cao Phong lùi về phía sau hai bước, còn Lý Cương lùi về phía sau tầm năm sáu bước.
Một lần va chạm này đã có thể biết được ai là người mạnh hơn.
Nam Phương Minh Nguyệt trợn to hai mắt, cô ta không thể nào tin được nhìn Cao Phong.
Cô ta không thể tin được cơ thể gây yếu của Cao Phong lại có thể chống được Lý Cương.
Nam Phương An Khang cũng cau mày, ông ta không nói câu nào nhìn hai người.
Đến cả Nam Phương Minh Nghị cũng cảm thấy ngạc nhiên và phân vân.
Lý Cương là vệ sĩ thân cận của ông ta, cho nên ông ta biết rất rõ sức mạnh của Lý Cương.
Vốn dĩ ông ta nghĩ Lý Cương chỉ cần dùng một cú đấm cũng có thể dạy dỗ Cao Phong một trận, nhưng mà tình huống bây giờ làm ông ta rất ngạc nhiên.
"Ông không phải là đối thủ của tôi."
Cao Phong chậm rãi đứng vững cơ thể, sau đó anh bình tính nhìn Lý Cương nói.
"Võ giả có thể nhận thua, nhưng không thế sợ hãi."
Bây giờ ánh mắt Lý Cương nhìn Cao Phong rất chăm chú.
"Được!"
Cao Phong nói xong câu được thì chủ động đánh trước, anh đánh mạnh về phía Lý Cương.
Vẻ mặt Lý Cương không sợ hãi,.
trái lại trong lòng ông ta đang sôi sục ý chí chiến đấu.
Bây giờ Cao Phong mới cpo tư cách là đối thủ của ông ta.
Nhưng suy nghĩ như vậy, còn hiện thực rất tàn khốc.
Kể cả tốc độ hay sức mạnh của Cao Phong, cả kỹ xảo đánh nhau cũng mạnh hơn Lý Cương rất nhiều.Nêu bình thường thì đúng là Lý Cương là một cao thủ rất mạnh.
Nhưng hôm nay ông ta so sánh với Cao Phong thì hai người chênh lệch rất nhiều.
"Âm!"
Cao Phong đánh ra một cú đánh, cú đánh này phát ra một luông sức mạnh làm cho Lý Cương phải lùi lại năm bước.
"Bịch!"
Cú đánh thứ hai tung ra, làm cho cơ thể của ông ta run rẩy sau đó lùi lại mấy bước nữa.
"Ông thua rồi!"
Cao Phong quát nhẹ một tiếng, sau đó cậu giơ đùi phải lên, đá về phía ngực của Lý Cương.
Một cú đá này có tốc độ rất nhanh, nó làm cho Lý Cương không kịp né tránh.
Sức của cú đá này rất mạnh.
nó đá vãng cơ thể của Lý Cương lên cách nửa mét sau đó bay ngược về phía sau.
"Râm râm!"
Cơ thể của Lý Cương đập mạnh vào của ophongf.
Do cánh của phòng VIP này được mở từ bên ngoài lên cơ thể của Lý Cương đã làm chốt cửa gãy và cửa phòng bị mở ra.
"Rầm Rầm""
Đột nhiên cơ thể của Lý Cương rơi xuống đất, sau đó ngã xuống bên ngoài hành lang.
Những người vệ sĩ đứng ở bên ngoài nhìn thấy Lý Cương bị đá ra thì họ sững sờ đứng im.
Cao Phong phất tay áo một cái, khoanh tay đứng yên.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Một người luyện võ chân chính mạnh như Lý Cương lại không chịu được ba cú đánh của cao Phong? Chuyện như này, nếu không phải bọn họ tận mắt xem thì chắc cahwns bọn họ sẽ không tin.
Bây giờ mười mấy vệ sĩ của dòng họ Nam Phương đứng ngoài cửa đều quyên đi đánh Cao Phong.
Bởi vì bọn họ biết Lý Cương mạnh như thế nào, mà Lý Cương không đánh được Cao Phong, vậy thì bọn họ làm sao đánh được anh? "Sít!"
Nam Phương An Khang hít một hớp khí lạnh bên ngoài.
Còn Nam Phương Minh Nguyệt thì trợn to hai mắt nhìn bóng lưng của Cao Phong, trong lòng cô ta trỗi dậy rất nhiều cảm xúc.
Bây giờ bóng lưng gây yếu của Cao Phong trong mắt Nam Phương Minh Nguyệt lại cao lớn và ngang ngược.
Làm cho người ta có cảm giác anh là một người duy nhất nắm quyền trên thế giới, và anh là người duy nhất coi thường thế giới.
Nam Phương Minh Nghị chậm rãi ngồi xuống, sau đó ông ta suy nghĩ sâu xa nhìn Cao Phong.
Xem ra, ông ta phải nhìn lại một lần nữa về người thanh niên trẻ tuổi tên Cao Phong này rồi.
"Ông cụ Nghị, bây giờ Cao Phong tôi có đủ tư cách để đi vào vòng những người quyền lực nhất ở thành phố Hòa Bình chưa?"
Cao Phong chậm rãi xoay người, vẻ mặt anh lạnh nhạt về phía Nam Phương Minh Nghị.
"Ông cụ này, đã nhìn sai! Đúng là cậu Phong rất mạnh."
Nam Phương Minh Nghị dừng một chút rồi sau đó ông ta nói tiếp những câu ông ta suy nghĩ.
Mà bây giờ, bên ngoài hành lang đã có rất nhiều người tụ tập vây xem.
Có rất nhiều người đi ra từ phòng VIP riêng của mình, sau đó nghỉ ngờ nhìn về phía này.
Có đứa nào dám đánh nhau ở trong quán bar Ngọa Long, đứa này chán sống rồi à? Chỉ trong một lúc bên ngoài đã có rất nhiều tiếng nói chuyện bàn tán xôn xao.
Do có đám người vệ sĩ của dòng họ Nam Phương chặn nên bọn họ không nhìn được đám người Cao Phong ở bên trong.
"Cao Phong, anh đừng nói đến chuyện có thể vào được vòng trong nữa, mà anh hãy giải quyết chuyện trước mặt này xong rồi nói tiếp!"
"Tôi đã nói với anh, quán bar Ngọa Long cũng phải nẻ mặt dòng họ Nam Phương một chút."
"Nhưng bây giờ anh phá quy tắc của bọn họ, cho dù anh quen quản lý Trương thì anh ta cũng không giúp được anh đâu!"
Nam Phương Minh Nguyệt bình tĩnh lại, sau đó cô ta nhìn Cao Phong nói.
Còn Nam Phương Minh Nghị và Nam Phương An Khang không nói gì.
Căn bản họ không định đứng ra nói giúp cho anh.
"Anh Hải đến, anh Hải đến rồi!"
Đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến một trận bàn tán.
Một người đàn ông đầu trọc, dẫn theo mười mấy người đàn ông đẹp trai, đi về phía bên này.
Anh hải là bảo kê của quán bar Ngọa Long, anh ta là người quản những chuyện những người gây náo loạn, đánh nhau như này.
Mười mấy con phố xung quanh quán bar Ngọa Long, ai cũng nể mặt anh Hải?