Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1779

Mọi người quay đầu nhìn, chính là Cao Phong!

Mà Cao Phong nói lời này ra xong thì trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ lúng túng.

Bọn họ dám bao phòng đắt tiền, gọi nhiều rượu đắt tiền như vậy, đương nhiên là bởi vì biết Lâm Hướng San sẽ tới.

Chỉ có điều là, chuyện này có thể nhìn thấu nhưng không thể nói ra lời, một khi nói đến được mặt nổi của vấn đề, mặt mũi của ai trong bọn họ cũng không nén được giận vì nhục nhã nữa.

“Cao Vũ, nơi này con mẹ nó có phần cho anh nói chuyện hay sao?” Lý Hiểu Khang đột nhiên quay đầu, chỉ tay vào Cao Phong mà hô lên.

“Lý Hiểu Khang cậu im miệng cho tôi! Cao Vũ là bạn trai tôi, tại sao anh ấy không thể nói chuyện?” Lâm Hướng San đột nhiên lên tiếng trách mắng.

Nếu là lúc trước, một khi mà Lâm Hướng San nổi giận như vậy, Lý Hiểu Khang khẳng định sẽ lập tức ủ rũ, không dám nói nữa.

Nhưng bây giờ anh ta đã uống gần hai lít rượu trắng, lại đúng ngay lúc men rượu dâng cao, ngoại trừ bức tường ra, ai anh ta cũng không phục!

Cho nên dù là đối mặt với Lâm Hướng San đang nổi giận đùng đùng, anh ta cũng dám tiếp lời gọi nhịp.

“Hừ! Coi như là tôi cũng đã nhìn rõ được rồi.” Lý Hiểu Khang hừ lạnh một tiếng, nói: “Cũng là bởi vì chúng tôi nói Cao Vũ đôi câu, cho nên chị San đây mới cố ý nói mình không có tiền trả, để cho chúng tôi khó coi phải không?”

“Tôi nói cho cô biết, Lâm Hướng San, cô cho rằng là chút tiền này có thể làm khó được chúng tôi? Cô không trả, tôi trả!” Lý Hiểu Khang càng nói càng tức giận, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra.

Lâm Hướng San rất muốn nói một câu, cô ta thật sự không có tiền.

Nhưng nhìn biểu hiện của mọi người, Lâm Hướng San lại chậm rãi lắc đầu, bỏ qua ý định này.

Sự lạnh lẽo trong lòng giống như sóng trào, từng đợt nối tiếp từng đợt.

“Tôi cũng đã nhìn ra, không muốn tính tiền thì cứ nói không muốn tính tiền là được, thật không cần phải như vậy.”

“Đúng vậy, cũng không phải là chúng tôi không trả nổi chút tiền này, chúng tôi vẫn còn có anh Khang nữa mà.”

“Đúng đúng đúng, anh Khang còn quen biết cậu Quyền, chúng tôi có thể thiếu chút tiền này sao?”

Chỉ một thoáng, mọi người mỗi người một câu này đã khiến cho Lý Hiểu Khang càng thêm lâng lâng, cùng càng thêm huênh hoang.

“Nào! Phục vụ, tính tiền cho ông đây!”

Lý Hiểu Khang cầm thẻ ngân hàng lên, sau đó dứt khoát thả xuống trước mặt nhân viên phục vụ kia.

Trong mắt nhân viên phục vụ lóe lên vẻ không thích, nhưng mà rất nhanh lại đã giấu đi, sau đó nhanh chóng bỏ thẻ vào khu vực cảm ứng.

“Anh trai này, mời anh nhập mật mã.” Người phục vụ hơi khom người nói.

Lý Hiểu Khang có chút đứng không vững, lập tức có hai người thanh niên đi tới, đỡ lấy Lý Hiểu Khang.

“Ha ha, không phải là tiền sao, Lý Hiểu Khang tôi đây thật đúng là không thiếu chút tiền này.” Lý Hiểu Khang cười lạnh, đưa tay nhấn mật mã, từ bàn phím vang lên tiếng “Tít, tít” ngắt quãng.

Người phục vụ nhấn số tiền cần thanh toán vào, sau đó nhấn xác nhận.

“Tít! Số dư còn lại không đủ, thanh toán thất bại!”

Nhưng mà, trên máy quẹt thẻ lại một lần nữa truyền tới giọng nói nhắc nhở thanh toán thất bại.

Lần này, Lý Hiểu Khang cùng với đám nam nữ kia, toàn bộ đều trợn tròn mắt.

Tình huống của ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào, người có tiền nhất nơi này là Lâm Hướng San và Lý Hiểu Khang, nhưng mà bây giờ tất cả đều không có tiền?

“Anh đẹp trai, thẻ này của anh, không đủ tiền, đổi thẻ khác đi.” Người phục vụ yên lặng cầm chiếc thẻ kia lên, đưa lại cho Lý Hiểu Khang.

“Tôi con mẹ nó nghe thấy rồi!” Lý Hiểu Khang phiền não xua tay, nói: “Trong thẻ này của ông đây có hơn bốn trăm triệu, vậy mà lại vẫn không đủ thanh toán chi phí cho tối hôm nay? Đùa cái con mẹ gì thế chứ?”

Người phục vụ nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó khẽ thu hồi lại nụ cười, nhưng vẫn khách sáo như cũ nói: “Anh này, hơn bốn trăm triệu đúng thật là không đủ.”

“Hơn bốn trăm triệu không đủ?” Lý Hiểu Khang đột nhiên trợn to hai mắt, hỏi: “Tổng chi phí của tối hôm nay là bao nhiêu tiền?”

“Thưa anh, tối hôm nay, phòng này tổng cộng đã tiêu xài tám trăm năm mươi lăm triệu.” Người phục vụ bình thản nói.

Lời này vừa mới nói ra, toàn bộ tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Ai cũng không nghĩ tới, hôm nay bọn họ vậy mà lại tiêu nhiều đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK