Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phía sau ngọn lửa bốc cháy đang vô cùng hỗn loạn, nếu khối tập đoàn Phong Hạo thừa dịp loạn lạc mà tiến công, hậu quả lại càng không dám tưởng tượng.”

“Cho nên tôi chỉ có thể ôm nỗi hận hạ lệnh, để cho mọi người trong lớp của chúng ta rút lui trước.”

Jack thấy rằng đang có thời cơ nên mới tiếp tục tự giải thích cho chính mình thêm một lần nữa.

Ông lão khẽ gật đầu.

Anh cũng đã từng đánh qua không ít cuộc chiến đấu, đương nhiên cũng biết rõ đạo lý muốn an ổn bên trong nội bộ thì trước tiên ta phải chỉnh chu lại bản thân.

Nếu nội bộ xảy ra hỗn loạn, vậy thì chắc chắn là không thể quay lại tiếp tục đánh chiếm được nữa.

Vì vậy, nếu tình hình thực sự giống như lời Jack nói, vậy thì anh ta làm điều đó như vậy cũng không hề sai.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Jack sẽ không bị trừng phạt.

“Cấp trên không cần biết quá trình hành động của anh, bọn họ chỉ coi trọng kết quả cuối cùng của anh có thể làm cho bọn họ hài lòng hay không.”

“Điều này, anh nhất định phải hiểu.”

Ông lão chậm rãi quay đầu nhìn về phía Jack, thản nhiên nói.

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

Jack lập tức đứng thẳng người, gật đầu đáp.

Anh ta đã đưa ra quyết định buông tha cho Cao Phong, thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón sự trừng phạt.

5 giờ chiều.

Đại Bình Nguyên Tây Vực.

Doanh trại của Khối tập đoàn Phong Hạo đang dựng ở giữa.

Từ sau khi Cao Phong cúp điện thoại của người kia, liền lập ra rất nhiều sự sắp xếp.

Tóm lại là khu vực phía Tây này, tuyệt đối không thể chắp tay tặng không cho người ta.

Ngay cả người kia cũng đã tự mình ra mặt, nếu như Cao Phong vẫn còn cự tuyệt, vậy thì thật sự là không biết lớn nhỏ.

Đối với quyết định của Cao Phong, đám người Long Tuấn Hạo đương nhiên là ủng hộ vô điều kiện.

Gần chạng vạng, Cao Phong và Long Tuấn Hạo đi bộ bên ngoài doanh trại, nhìn địa hình chung quanh.

“Anh Phong, hôm nay tôi đã suy nghĩ cân nhắc cả một ngày, vẫn không nghĩ ra được Jack làm như vậy rốt cuộc là có ý gì.”

Long Tuấn Hạo đi theo phía sau Cao Phong, trong tay cầm một thanh đao thép chém nát toàn bộ cỏ dại trên đường.

“Tôi cũng nghĩ không ra.”

Cao Phong khẽ lắc đầu, giọng điệu cũng có chút bất đắc dĩ.

“Anh nói xem nếu anh ta thật sự muốn tốt cho chúng ta mà làm ra chuyện này thì thật sự là không thể hiểu nổi.”

“Nhưng anh lại nghĩ tiếp xem nếu như anh ta có ý xấu không muốn chúng ta được yên ổn, vậy thì đám lính đánh thuê tản ra khắp mặt trận vốn dĩ đã có thể trở thành vật hi sinh thay bọn họ đánh trận, kết quả lại bị anh ta đưa đến dưới đao của chúng ta.”

“Bây giờ tôi thật sự là không hiểu nổi, rốt cuộc là anh ta đứng ở bên phe nào.”

Long Tuấn Hạo chém nát toàn bộ đống cỏ dại trước mặt, sau đó quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

“Ai lại đi nói ra rõ ràng như vậy chứ?”

“Chỉ có thể, binh đến lúc nào ta chặn lúc đó.”

Cao Phong khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Long Tuấn Hạo giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn cất bước đuổi theo.

“Nơi này tương đối thích hợp để chiến đấu, phải tiến hành đào chiến hào phòng thủ.”

“Bắt đầu từ trấn nhỏ ở biên giới khu vực phía Tây, trước tiên đào ra năm tuyến phòng thủ trên Đại Bình nguyên Tây Vực.”

“Người của đội tình báo ở trên trấn nhỏ cũng phải tiến hành cung cấp tin tức kịp thời.”

Cao Phong chậm rãi đưa tay chỉ về phía trước, đưa ra chỉ đạo cho Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo nghe vậy khẽ nhíu mày, hỏi: “Anh Phong, anh làm như vậy là đang muốn chuẩn bị các bước để bắt đầu chiến đấu sao?”

“Có phải anh cảm thấy Hoa Kỳ sẽ thật sự phái người tới đây thêm một lần nữa hay không?”

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Phòng ngừa trước khi tai họa xảy ra thì sẽ an toàn hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK