Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ông ta không chỉ dùng cách đó đối xử với Lâm Vạn Quân mà còn ngày càng tệ hơn thế gấp mười lần. "Chỉ có bọn mày mới nghĩ cậu Phong đã chết thôi." Lâm Vạn Quân nuốt một miếng bánh mì, chậm rãi gập sách, cuối cùng cũng xoay người lại. "Ha ha! Ông vẫn không muốn chấp nhận sự thật sao?" "Lâm Vạn Quân, tôi nói để cho ông biết, hắn ta đã chết rồi và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, chết rồi! Ông có biết chết có nghĩa là gì không?” Cổ Minh Tuân cười lớn. Lâm Vạn Quân nheo mắt nhìn người đối diện, không nói lời nào.

Cổ Minh Tuân cười một lúc, sau đó đột nhiên dừng lại, hỏi: "Thật ra tôi cũng không hiểu. Với năng lực của ông, nếu như chịu quy phục cậu Đông thì sau này nhất định sẽ có chỗ đứng ở Hà Nội." "Chỉ cần đi theo cậu ấy thì ông có thể nở mày nở mặt, thậm chí còn oai phong hơn nhiều so với lúc ở cùng Cao Phong, ông còn cố chấp cái gì nữa?" "Về xuất thân, mặc dù cậu Đông cùng họ khác chi, nhưng lại được cậu chủ Anh Hạo hậu thuẫn và có người nhà họ Cao giúp đỡ "Về thực lực, cậu Đông chỉ trong ba ngày đã chinh phục được toàn bộ Hà Nội. Về phần cậu chủ Anh Hạo thì Cao Phong cơ bản không có tư cách để so sánh với cậu ấy. “Vậy nên tôi rất tò mò, tên Cao Phong đó rốt cuộc có cái gì đáng để ông bám víu không dứt như vậy chứ?” Cổ Minh Tuân hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chăm chăm Lâm

Van Quân mà hỏi.

Lâm Vạn Quân từ từ lộ ra nụ cười, đưa tay đem mảnh vụn bánh mì còn sót lại trên mép bỏ vào miệng, nói: "Cậu Phong có nhân tỉnh." "Tại sao lại đi theo cậu ấy ư, chỉ đơn giản vì người đó là cậu chủ Phong." không cần giải thích vòng vo, một tiếng cậu chủ Phong cũng đủ nói lên nhiều điều.

Cổ Minh Tuấn sửng sốt, sau đó liền tức giận quát: "Ý của ông là tôi không có nhân tính?" "Tôi nói cho ông biết, hắn ta dù tốt thế nào thì cũng đã chết rồi! Vĩnh viễn không trở lại được nữa! Nếu ông muốn đi theo hắn, thì theo xuống dưới đó luôn đi!” Cổ Minh Tuân vô cùng tức giận, nói xong, ông ta quay người bỏ đi. đâu.

Nhưng vừa đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại quay "Được rồi! Tôi thừa nhận tôi không có nhân tính! Chẳng lẽ chỉ vì mỗi chuyện này mà ông nhất quyết đi theo tên Cao Phong kia sao?" "Ông thì không nói, đến những chiến binh nhà họ Cao của Cao Quang Minh kia cũng vì hắn mà phản bội lại cả một dòng họ!" "Tôi thừa nhận, tôi ngưỡng mộ sự trung thành và lòng dũng cảm của họ, vì vậy tôi vẫn rất tò mò, Cao Phong rất cuộc đã làm gì cho các người?” "Có phải hắn ta đã tẩy não các người rồi hay không?" Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Cổ Minh Tuân, ông ta thực sự rất tò mò về chuyện này. "Bởi vì... ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Chính vì cậu chủ Phong trọng tình trọng nghĩa nên xung quanh cậu ấy mới đều là những người trung thành, có tình có nghĩa cả." "Chúng mày mà nói chẳng qua cũng chỉ là một nhóm người vì lợi ích tạm thời trước mắt mà tìm đến nhau, một đảm tạp nham ô hợp mà thôi!"Đám người tạp nham ô hợp, ha ha ha!” Lâm Vạn Quân ngửa mặt lên trời cười lớn. “Ông!” Cổ Minh Tuân nghiến răng tiến lên phía trước đá một phát vào người Lâm Vạn Quân. 

Tuy nhiên, Lâm Vạn Quân vẫn không ngừng cười ảnh mắt như đang nhìn một tên hề. lớn, “Ông có biết tại sao tôi không bỏ đói ông đến chết không?” Cổ Minh Tuân nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý.

Lâm Vạn Quân từ từ thu lại nụ cười, đáp: "Bởi vì bọn mày không dám làm trái ý của các vị trưởng bối? Nhà họ Cao xem ra còn có người sáng suốt."

Cổ Minh Tuấn sửng sốt khi nghe những lời đó, thẹn quá hóa giận nhìn ông ta.

Đúng vậy, Lâm Vạn Quân đã nói trúng vào nỗi đau thầm kín của hắn.

Nếu không bị các vị trưởng bối nhà họ Cao ngăn cản, hắn đã giết chết Lâm Vạn Quân từ lâu rồi.

Mấy tháng qua, Cao Đông đã hoàn toàn năm giữ được vị trí cao nhất của thành phố Hà Nội.

Kể cả khi đám công nhân có đình công đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng có gì phải sợ hãi.

Vì vậy, đảm công nhân không còn có thể uy hiếp bọn họ được nữa, trở ngại duy nhất lúc này chính là nhóm trưởng bối bên nhà họ Cao. “Ông sai rồi!” Cố Minh Tuân cứng đầu đáp. "Tôi không để ông chết đói là vì muốn xem bộ dạng thế thảm của ông!” "Trên đời này nếu như có linh hồn, thì cậu Phong của ông ở dưới suối vàng có thiêng nhìn thấy tình cảnh hiện tại, hần ta sẽ cảm thấy đau lòng đến nhường nào chứ, ha ha! "Không đâu." Lâm Vạn Quân chậm rãi lắc đầu, câu nói thốt ra chứa đầy ẩn ý: "Tất cả những nỗ lực sẽ đều có kết quả! Mọi sự chờ đợi cuối cùng sẽ trở thành hiện thực thôi." "Hừ! Vậy tôi sẽ để ông tận mắt chứng kiến, tôi với cậu chủ Đông sống tốt như thế nào! Còn đám người các ông, cũng sẽ giống như Cao Kình Thiên ba năm trước, trở thành đám chó chết chủ"

Nói xong, Cổ Minh Tuân không ở lại thêm nữa, xoay người đi ra.

Tên vệ sĩ lập tức đóng cửa, khóa trực tiếp từ bên ngoài.

Lâm Vạn Quân ngồi im bất động, lặng lẽ lắng nghe. Đến khi tiếng động cơ xe bên ngoài mỗi lúc một xa, ông ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Một tia sáng rực rỡ chợt bừng lên trong đôi mắt đục ngầu ấy. "Mọi sự chờ đợi cuối cùng sẽ trở thành hiện thực! Tất cả những vất vả đều là vì khoảnh khắc chờ đợi đó."

Lâm Vạn Quân lẩm bẩm, nhìn lên đồng hồ treo tường.

Lúc này chỉ còn một phút nữa là đến mười hai giờ đêm. Ông ta đột nhiên đứng dậy, nhắc nhẹ chiếc giường gỗ lên, ép giường chặn vào cửa.

Toàn bộ quá trình không hề phát ra tiếng động nào, bên ngoài cơ bản sẽ không có ai phát giác ra điều bất thường.

Sau đó, Lâm Vạn Quân đi đến góc tường dưới giường, kéo hai viên gạch ra, lấy ra một cái túi nhựa màu đen.

Bên trong túi có một chiếc điện thoại cực kỳ dày dặn, ít chức năng nhưng thời gian pin hoàn toàn đủ dùng.

Cạnh đó, còn có một cục sạc dự phòng và sáu cục pin dự phòng dung lượng lớn.

Loại điện thoại di động này hiện nay không còn nhiều nữa.

Lâm Vạn Quân lập tức mở máy, cầm chặt điện thoại trong tay, khẽ nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi.

Một phút, hai phút rồi bốn phút trôi qua.

Trái tim tràn đầy hi vọng cuối cùng cũng dần dần lắng xuống.

Vừa điểm đến phút thứ năm, ông ta nhanh chóng tất máy, đặt điện thoại xuống, bọc kín nó trong túi nhựa, rồi chốn nó xuống đất.

Sau đó vội chuyển giường trở lại vị trí ban đầu mới từ từ nằm xuống. "Cậu Phong, tôi luôn ở đây."

Lâm Vạn Quân nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại, từ khỏe mắt chảy xuống hai hàng lệ.

Thành phố Hà Nội, khu phát triển ngoại ô Hà Nội. Cao Phong và Kim Tuyết Mai đang ở trong một căn phòng nhỏ.

Vốn dĩ anh đã ngủ rồi, nhưng đến khoảng mười một giờ lại bị tiếng chửi bởi bên ngoài đánh thức.

Có thể dễ dàng nghe ra đó là giọng của Ngô Phương Hân, nghĩ cô ta chắc hẳn vẫn đang tức giận vì chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Phúc Lâm đây mà.

Khi đi ngang qua cửa phòng hai người họ, cô ta dừng lại vài giây, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi giậm chân huỳnh huych đi lên tầng

Từ lúc bị đánh thức, Cao Phong vẫn chưa ngủ hề chợp mắt được.

Lúc này đã hơn mười hai giờ, anh vẫn chưa muốn đi ngủ, chỉ chăm chú nhìn ảnh trăng ngoài cửa sổ. "Anh Phong, anh đang suy nghĩ về chuyện ở Hà Nội sao?" Kim Tuyết Mai từ từ ngóc đầu dậy nhìn về phía anh. Anh có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng cô cũng luôn thao thức giống mình. “Ừm, không biết chủ Quân và họ thế nào rồi, mãi mà không liên lạc được" Cao Phong khẽ thở dài nói với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK