Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2942

“Được! Chú trở về đi, ban đêm gió lớn.”

Cao Phong gật đầu, sau đó cất bước xuống khỏi mỏm đá, Lâm Vạn Quân vội vàng đi theo.

“Lão Lâm Quân, nghi lễ đăng cơ gia chủ ngày mai, cháu muốn để Tuyết Mai sang đây cùng chứng kiến, chú cảm thấy có thích hợp không?” Cao Phong vừa đi vừa hỏi.

Chuyện này Cao Phong đã đắn đo ở trong lòng rất lâu rồi.

Lâm Vạn Quân suy nghĩ một chút, ông ta trả lời: “Nếu như nói có thích hợp hay không thì quả thật là không thích hợp.”

“Nhưng mà cậu Phong, bây giờ cậu là gia chủ của nhà họ Cao, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”

Không có quy tắc thì sẽ không có tiêu chuẩn.

Nhà họ Cao đang hưng thịnh, bất cứ chuyện gì cũng phải có điều lệ.

Cái tên Kim Tuyết Mai có thể bước vào gia phả của nhà họ Cao hay không, quả thật hoàn toàn chỉ dựa vào một câu nói của Cao Phong.

Chỉ có điều, đến cuối cùng Cao Phong muốn tùy tiện đón Kim Tuyết Mai đến hay là phái người danh chính ngôn thuận nở mày nở mặt đón đến. Tất cả những điều này đều phải xem sự tính toán của Cao Phong.

Cao Phong suy nghĩ một lát, vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy chờ sau khi cháu nhậm chức gia chủ thì sẽ đến đón cô ấy một cách nở mày nở mặt với thân phận là vợ của gia chủ mà bước vào trong gia phả của nhà họ Cao.”

Lâm Vạn Quân không nhiều lời, gật đầu hô: “Vâng.”

Sau khi hai người tách ra, Cao Phong do dự một lúc rồi suy nghĩ vẫn nên tới nhà thờ tổ nhà họ Cao lần nữa.

Nhà thờ tổ nhà họ Cao vào buổi tối, đèn đuốc vẫn sáng trưng, có người luân phiên trông coi.

Dẫu sao, nơi này cũng là cội nguồn của nhà họ Cao.

Ngàn vạn lần không thể xảy ra sự cố.

“Anh Phong.”

Thấy Cao Phong sang đây, hai tên thanh niên mặc đồ đen cầm vũ khí trong tay vội vàng chào hỏi.

Nghe danh hiệu là biết rõ những người này là binh sĩ Phong Hạo chứ không phải là binh sĩ của nhà họ Cao.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cất bước đi vào.

Tóm lại thì những chỗ như nhà thờ tổ này vẫn có chút u ám.

Mặc dù đèn đuốc sáng trưng nhưng những bài vị và các ảnh chụp trắng đen được bày ra kia vẫn làm cho sống lưng người ta hơi tê dại.

Nhưng Cao Phong lại không hề thấy không thoải mái, anh trực tiếp bái lạy liệt tổ liệt tông nhà họ Cao, sau đó đi tới trước bài vị của ông cụ Cao.

“Haizz.”

Cao Phong nhìn quanh bên trong nhà thờ tổ, sau đó than nhẹ một tiếng rồi ngồi lên gối lót làm bằng cỏ mây.

Nhìn khuôn mặt cương trực công chính của ông cụ Cao, trong đầu Cao Phong hiện lên những ký ức.

Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của ông cụ Cao giống như một cuộn phim không ngừng xẹt qua trong đầu của Cao Phong.

Chẳng qua là mãi cho đến không bao lâu sau khi Cao Phong trưởng thành, những hình ảnh tốt đẹp ấm áp kia đều ngừng lại, tiếp đó vỡ vụn tại chỗ.

Từ khi ông cụ Cao đi về miền cực lạc, Cao Phong đã chịu đủ đau khổ.

Mất đi sự che chở của ông cụ Cao, Cao Anh Hạo và những chi thứ nhà họ Cao càng ngày càng trở nên trắng trợn.

Cho đến lúc Cao Phong bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, bọn họ càng khiến anh nếm đủ mọi khó khăn trong cuộc sống.

Kể từ khi rời khỏi hải phận của nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng mà lưu lạc đến Thành phố Hà Nội, Cao Phong phải chịu biết bao nhiêu sự xem thường, trên lưng cũng gánh vô số tai tiếng. Anh trở thành đề tài cười cợt của tất cả mọi người vào những giờ rảnh rỗi.

Thành phố Đà Nẵng nói Cao Kình Thiên anh là chó chết chủ, thành phố Hà Nội nói Cao Phong anh là thằng ở rể phế vật…

Ba năm.

Anh trải qua những năm tháng khốn khổ, sống những ngày cô độc, thậm chí là đã trải qua vô số kiếp nạn sinh tử.

Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cũng có thể áo gấm về làng, quang minh chính đại quay về.

Nhưng mà, ông cụ hiểu rõ anh nhất, thương anh nhất, dạy dỗ anh phải trung hậu thật thà lúc nhỏ… đã mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK