Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3955

“Cậu chủ Phong, cậu đã trở về rồi, cậu thật sự đã về rồi!” Tuấn Xuân đứng bên ngoài cửa sổ xe, bộ dáng luống cuống tay chân, vẻ mặt lại kích động.

“Vất vả rồi.” Cao Phong vừa cười vừa đáp.

“Không vất vả! Cậu chủ Phong, chúng em không vất vả!” Tuấn Xuân lập tức đứng thẳng, giọng nói rất hưng phấn.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ tới tìm các cậu nói chuyện sau, bây giờ thì mở cửa trước đi.” Cao Phong cười, sau đó giơ tay bảo.

“Vâng!” Tuấn Xuân cười khà khà, lập tức mở cửa điện tử, để đoàn xe đi vào.

“Tướng Cao, vẫn là ngài lợi hại! Giấy thông hành đặc biệt này phổ biến khắp toàn bộ Việt Nam, cho dù là ở chỗ của ông Trần, cũng có thể nói vào là vào. Nhưng ở nơi này, chắc chắn chỉ có mặt của ngài mới tác dụng!”

Lần này chiến sĩ lái xe đã hoàn toàn khâm phục.

Cao Phong hơi lắc đầu, cười bảo: “Những người anh em này của tôi, tính cách phần lớn đều ngay thẳng, lại nguyên tắc cứng ngắc, cậu đừng để ý.”

“Không dám không dám, tướng Cao, thuộc hạ không dám. Đây mới là người làm việc chân chính, nên nghiêm túc như vậy.” Chiến sĩ lái xe vội vàng phất tay, không dám nói nhiều thêm nữa.

Lần này, đoàn xe tiến vào phạm vi khu dân cư Bồng Thiên một cách thuận lợi.

Cao Phong nhìn ra bên ngoài, toàn bộ phạm vi mấy kilomet xung quanh khu dân cư Bồng Thiên này đã bị vây lại hết. Tường vây ngoài cùng hẳn là được xây trước tiên. Mà có rất nhiều thứ ở bên trong đang tiến hành cải tạo và xây dựng. Có vườn hoa, đài phun nước, lại có mấy máy xúc, đang đào hồ nhân tạo gì đó.

Xem ra, đám người Long Chí Minh muốn xây dựng nơi này thành một vườn hoa lớn đây. Núi giả, đình nghỉ chân, hoa cỏ cây cối cũng đang được trồng vào.

Có thể tưởng tượng ra được, đợi đến khi xuân về hoa nở, mở cửa lớn ở biệt thự tầng cao nhất trên núi Bồng Thiên rồi nhìn xuống, thì có thể nhìn thấy một biển hoa rực rỡ sắc màu.

Loại môi trường sinh thái này, thật sự vô cùng thích hợp để con người trú ngụ.

Tóm lại, anh khá là hài lòng.

Đợi khi đoàn xe của đám người Cao Phong đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, thì Kim Ngọc Hải đã chạy từ trong biệt thự tầng cao nhất xuống, hơn nữa phía sau còn có gần trăm chiến sĩ mặc đồ đen. Bọn họ cũng nghe được tin Cao Phong trở về, không người nào có thể giữ được bình tĩnh nữa.

“Cha!” Cao Phong đẩy cửa xe đi xuống, rồi gọi Kim Ngọc Hải một tiếng.

“Ôi! Con đã về rồi!” Đôi mắt của Kim Ngọc Hải đỏ lên, vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay anh.

Nhìn thấy bộ quân phục khí thế khiếp người trên người Cao Phong này và cả quân hàm ngôi sao vàng trên vai anh, ông ấy không ngừng gật đầu. Không cần phải nói nhiều làm gì, quân phục trên người anh lúc này chính là bằng chứng tốt nhất!

Lúc trước ông ấy đã nói, bọn họ thân là người nhà của Cao Phong, thì nhất định phải luôn giữ lòng tin vào anh, còn phải là loại lòng tin vô điều kiện nữa.

Mà hiện tại nghĩ đến, lời mà Kim Ngọc Hải nói quả nhiên không sai. Cao Phong, nhất định không khiến bọn họ thất vọng.

Ngay sau đó, những lão đại trong giới kinh doanh, và đại nhân vật trong thể chế cũng bước xuống khỏi xe.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, Kim Ngọc Hải có chút e dè theo bản năng, thậm chí còn không nhịn được mà cúi đầu. Nhưng nghĩ lại, cho dù thân phận của những người này có cao đến đâu, thì ở trước mặt của Cao Phong vẫn chỉ là cấp dưới hết.

Mà ông ấy thân là cha vợ của anh, chắc chắn không thể tỏ ra quá mức câu nệ được, tránh cho làm mất thể diện của anh.

Cho nên Kim Ngọc Hải ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười và nhìn mọi người. Mà thái độ của mọi người đối với ông ấy, hiển nhiên cũng vô cùng thân thiện.

“Ông Kim, tôi rất ngưỡng mộ ông!”

“Tôi cũng ngưỡng mộ ông, làm thế nào mà ông có thể tìm được một người con rể ưu tú như vậy chứ?”

“Lúc trước khi hợp tác với công ty nhà họ Kim, tôi còn nói với người ta rằng, Kim Nhạc Sơn của nhà họ Kim có thể sẽ mạnh hơn Kim Ngọc Hải rất nhiều. Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, con mắt nhìn người mới là năng lực lớn nhất! Một vụ đầu tư này của ông, phải kiếm lời đến hàng trăm, hàng nghìn tỷ ấy chứ?”

Mọi người nhìn Kim Ngọc Hải, cũng cảm khái một hồi. Đặc biệt là những thương nhân ở thành phố Hà Nội đó.

Lúc trước, ai chẳng biết con trai thứ hai của nhà họ Kim, Kim Ngọc Hải, có tính cách yếu đuối bất lực, không làm nên chuyện lớn. Mà hiện tại, bọn họ lại đột nhiên hiểu ra được một đạo lý này.

Một đời này của con người cần phải làm nên bao nhiêu chuyện. Bạn chỉ cần làm đúng một chuyện, hơn nữa còn là một chuyện rất lớn, vậy thì bạn đã thành công rồi.

Mà Kim Ngọc Hải tìm được Cao Phong làm con rể mình, và cũng chỉ làm đúng một chuyện này.

Hiện giờ, có ai dám không thừa nhận thành công của ông ấy? Bây giờ, ai dám nói Kim Ngọc Hải ông có tính cách yếu đuối, không làm nên chuyện lớn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK